“Chuyện này… chuyện này là sao… Sao vậy?” Dương Trạch Bưu với gương mặt sưng phù tò mò chỉ vào Miêu Anh đang nằm dưới đất, khe khẽ thầm thì với Trình Lăng Phỉ: “Vừa rồi… Người này sao lại phát sáng vậy?! Thần kỳ quá!”Nói xong Dương Trạch Bưu còn hưng phấn vỗ tay y như một đứa bé ấu trĩ.
“Không có gì! Không có gì!” Sau khi nhìn thấy Dương Trạch Bưu, Trình Lăng Phỉ đang lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng lạ lùng, cô ta vô cùng thân mật kéo lấy cánh tay của Dương Trạch Bưu, đẩy gã ta đi về hướng máy chơi game: “Đến đây đi chồng! Anh mau chơi game cùng Giang Nhi đi! Con lâu lắm mới từ nước ngoài trở về, anh không chơi với nó sao?”
“Được đó, được đó! Máy chơi game chơi vui lắm, anh thích nhất là chơi game…” Dương Trạch Bưu vui vẻ vỗ tay rồi háo hức chạy đến chỗ cậu bé đang chơi game. Bởi vì cơ thể không cân đối cho nên lúc gã ta chạy cơ thể cứ lắc lư lắc lư giống như một con chim cánh cụt ngốc nghếch…
“Hừm…” Nhìn thấy Dương Trạch Bưu đi ra xa, Trình Lăng Phỉ mới ngồi xổm xuống lấy súng của Miêu Anh ra và lục soát điện thoại của cô.
Nhưng mà trên di động của Miêu Anh có cài đặt mật khẩu, cô ta đã thử vài lần nhưng vẫn không mở ra được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây