Đại sư Vĩnh Tín nói: “Nói rất có lý, tôi có cảm giác Lâm Phàm rất tuyệt, loài người chúng ta có thể có được cường giả như vậy thật sự là chuyện may mắn.”
Lâm Đạo Minh nhìn đại sư Vĩnh Tín với ánh mắt quái dị, nói: “Lừa trọc đầu, tôi thấy thái độ của ông lúc này rất kỳ lạ, sao lại tâng bốc một người thanh niên trẻ tuổi như thế vậy? Nói thật đi, có phải ông thấy được thực lực của người ta rất mạnh nên muốn dựa dẫm người ta đúng không?”
“Hả?” Đại sư Vĩnh Tín trợn mắt, tức giận nhìn đối phương: “Ông nói bậy bạ gì đó, lão nạp đối xử với người khác đều thân thiện, cậu bạn họ Lâm đó rất hòa đồng tốt bụng, lão nạp rất thích.”
Ông ta nhất định không thể nói, sao ông lại biết được vậy.
Cho dù như thế nào thì nếu như nói cho đối phương biết, vậy mặt mũi của ông ta phải giấu ở chỗ nào chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây