Nếu không có Lâm Phàm đi chung, bây giờ hẳn là ông ta đã dẫn người nhanh chóng chạy khỏi nơi này rồi, quá nguy hiểm. núi Thái Sơn trông có vẻ nhỏ lại có nhiều Tà Vật như vậy tràn ra thì sao có thể đơn giản được, cho dù là cường giả cấp Thiên vương cũng không dám nói có thể bình yên vô sự ở trong này.
“Mấy người dựa gần vào chúng tôi như vậy để làm gì?” Ông Trương tò mò hỏi.
Đại Sư Vĩnh Tín nói: “An toàn là quan trọng nhất.”
Bốn nhân viên kỹ thuật kia thiếu chút nữa là nằm luôn trên người Lâm Phàm, bọn họ tay trói gà không chặt, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác an toàn từ Lâm Phàm.
Lâm Phàm gãi đầu nói: “Mấy người không cần dựa sát vào như vậy, nếu có nguy hiểm thì tôi sẽ cứu mấy người mà. Tôi rèn luyện đến tận bây giờ nên vẫn có chút tự tin về năng lực của mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây