“Vậy được rồi, chú cũng không miễn cưỡng cháu nữa. Nếu như cháu muốn tìm chú thì hãy đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.” Hách Nhân vỗ nhẹ vai Từ Tử Hạo, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi.
Trong văn phòng, chỉ còn lại một mình Từ Tử Hạo ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Cậu ta cảm giác rằng bản thân ở thị trấn Duyên Hải hình như không mấy được coi trọng, bất kể như thế nào, cậu ta cũng là một thanh niên kiệt xuất mà.
Quên đi.
Vẫn là đi lướt lướt trong bộ phận xem, không chắc sẽ gặp được một hai cô gái xinh đẹp để trò chuyện thì sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây