Nhưng rất nhanh, Tiểu Bảo thấy đại sư Vĩnh Tín đứng một bên, đột nhiên có cám giác như bị người khác cướp đi bảo bối, vẻ mặt trở nên mất mát, nói:
“Hóa ra là anh có bạn mới rồi, thế nên mới không đến tìm tôi chơi nữa, đúng không? Tôi đến Thanh Sơn tìm anh. Anh không có ở đó. Tôi đến chỗ anh làm việc, cũng không thấy anh. Bây giờ anh và ông Trương dẫn người khác đến đây chơi, cũng không báo cho tôi một tiếng. Tôi rất tức giận. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Tiểu Bảo xoay đầu đi, ngang ngạnh bĩu môi, kích động đến muốn phát khóc.
Người bạn nhỏ chính là thẳng thừng như vậy.
Không vui chính là không vui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây