Đại sư Vĩnh Tín móc từ trong lòng ngực ra cái gương nhỏ hình tròn, mở nắp hộp, soi vào gương một cái, mặc dù tuổi tác lớn, da có nếp nhăn, nhưng ông ta cảm giác tình huống ngay bây giờ cả người mình từ trên xuống dưới cũng tản ra một loại phong độ cao nhân.
Hoàn mỹ!
Bỏ gương vào lại trong ngực, nhẹ nhàng phủi phủi quần áo, đứng dậy đi đến bên đó.
Lâm Phàm đang nói chuyện cùng ông Trương. Bọn họ nói chuyện phiếm, người bình thường không thể theo kịp tiết tấu đổi để tài của bọn họ. Muốn mà theo kịp thì rất khó.
“Không ngờ có thể đụng phải hai vị thí chủ ở đây, quả nhiên là có duyên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây