Tôi là người tự biết thân biết phận, tôi chính là nhân viên hậu cần (2)
Trình Chí vò đầu cười, ngượng ngùng trước lời Lâm Phàm nói. Tiếp xúc với Lâm Phàm cảm thấy không tồi, thoải mái, không có bất kỳ áp lực nào, hắn cảm thấy anh Lâm không giống như người thường, mà giống như học giả, loại học giả có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.
Biết cách nói chuyện.
Lâm Phàm ngước mắt nhìn Trình Chí rời đi, anh biết Trình Chí là một học sinh rất nỗ lực, cho nên tình nguyện giúp cùng luyện với hắn, nếu không phải đi nhanh như vậy, anh muốn đến khi cà chua chín rồi tặng cho hắn một chút, đáng tiếc... thời gian không đúng, đi có hơi nhanh rồi.
“Này, Trình Chí...” Lâm Phàm gọi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây