Trông vẫn là một gia đình coi như tử tế, đàng hoàng.
An Tuệ không biết, người duy nhất trong nhà họ Giang không thể gọi là “thể diện” chính là Giang Mạt Ly.
Nhưng cái sự “không thể diện” đó, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành chuyện của nhà họ Lục rồi.
An Tuệ không biết Giang Mạt Ly trông như thế nào, liếc mắt thấy Giang Tình đoan trang dịu dàng thì không khỏi âm thầm suy đoán.
Giang Tình là người thông minh, đoán ngay được An Tuệ đã nhầm cô thành Giang Mạt Ly, trong lòng không khỏi chua xót đến tê tái.
Dựa vào đâu mà Giang Mạt Ly lại may mắn đến thế, hết kiếp này đến kiếp khác?
Mất đi một Trương Gia Minh, vậy mà lại nhặt được một Lục Trình còn xuất sắc hơn Trương Gia Minh nhiều lần.
Mà vận may này, lại là do chính tay cô tạo ra, so với kiếp trước bị đày đi vùng sâu vùng xa rồi chết thảm, cảm giác này còn khó chịu hơn gấp bội.
Thấy An Tuệ đang quan sát, Giang Đại Hải vội vàng giới thiệu.
Khi biết Giang Tình là con gái riêng, An Tuệ thu ánh mắt lại, chuyển sang hỏi về Giang Mạt Ly.
“Mạt Ly ra ngoài rồi, Tiểu Bằng… à, là em trai của Mạt Ly, đã đi tìm rồi. Giờ này chắc cũng sắp về đến nơi.”
Giang Đại Hải vội vàng giải thích, sợ An Tuệ không vui mà giận dỗi bỏ về, tay thì nhanh nhẹn pha trà mời khách.
Biết Giang Mạt Ly không có ở nhà, trong lòng An Tuệ thoáng có chút không vui.
Còn chuyện gì quan trọng hơn việc gặp mặt mẹ chồng tương lai chứ?
Giang Đại Hải liếc nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Lục Trình, hơi do dự hỏi: “Đây là em trai của Tiểu Lục à?”
Nếu là khách thì phải nhanh chóng dọn ghế rót trà tiếp đãi cho đàng hoàng.
“Tiểu Quang là vệ sĩ riêng của ba cháu.”
Vừa nghe đến thân phận của Tưởng Tiểu Quang, ai nấy đều giật mình kinh ngạc.
Người có thể được phân vệ sĩ riêng, thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Trong lòng Giang Tình như có mèo cào, rất muốn lập tức hỏi Trương Gia Minh rốt cuộc cha của Lục Trình là vị lãnh đạo lớn cỡ nào mà lại có thể được cấp vệ sĩ riêng như vậy.
Giọng Giang Đại Hải run run: “Cha của Tiểu Lục là…”
An Tuệ điềm đạm đáp: “Chỉ là một cán bộ già bình thường thôi. Vì tuổi cao, tổ chức mới quan tâm phân cho một vệ sĩ.”
“Ồ ồ.”
Giang Đại Hải gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cán bộ mà được tổ chức ‘quan tâm’ thế này thì chắc chắn không hề tầm thường chút nào.
Đầu lưỡi An Tuệ hơi khựng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Ông nhà tôi tính tình cố chấp lắm, mấy hôm trước cha con cãi nhau một trận, đến giờ vẫn còn giận dỗi, không chịu đi đâu cả. Vậy nên hôm nay chỉ có mình tôi đi cùng Tiểu Trình tới đây, mong mọi người thông cảm.”
Bề ngoài thì như đang giải thích lý do vì sao cha của Lục Trình không đến, nhưng những gì bà nói ra lại tiết lộ không ít điều quan trọng.
Người ta thường nói, việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.
An Tuệ hoàn toàn có thể lấy lý do khác để giải thích việc chồng mình không đến, vậy mà lại cố tình nhấn mạnh chuyện cha con cãi nhau.