Giang Tình nhìn sắc mặt u ám của Giang Đại Hải, bình tĩnh nói:
“Cháu với anh ấy quen nhau đã lâu. Chỉ là vì anh ấy đóng quân trong đơn vị nên cháu không có cơ hội dẫn về gặp mọi người. Vừa rồi anh ấy mới được về phép, hai đứa mới bàn chuyện kết hôn. Đợi anh ấy giải quyết xong công việc, cháu sẽ dẫn anh ấy về ra mắt.”
“Mẹ kiếp, Giang Tình, mày cố tình đúng không hả!?”
Giang Bằng đá văng cái ghế, mồm mắng xối xả.
“Có người yêu sao không nói sớm, không nói muộn, lại chọn đúng lúc này mới nói. Mày chẳng phải muốn đẩy chị tao đi thay mày à?”
Giang Mạt Ly không nhịn được, liền giơ ngón tay cái với em trai mình.
Em trai, nói hay lắm, chuẩn không cần chỉnh.
Là nữ chính trọng sinh, Giang Tình căm hận nguyên chủ – cô em kế độc ác – đến tận xương tủy. Cho nên việc đầu tiên sau khi sống lại chính là cướp đi vị hôn phu quân nhân của nguyên chủ.
Một mặt, Giang Tình biết đối phương là người có tiền đồ, sau này nhất định sẽ thành công lớn.
Mặt khác, cô ta cũng dùng chuyện kết hôn để tránh cái kết bi thảm là bị đưa đi lao động và chết nơi thôn quê.
Còn điều quan trọng nhất là cắt đứt đường lui của nguyên chủ.
Hôn ước chỉ có thể có một người, một khi cưới Giang Tình rồi thì đương nhiên không thể cưới nguyên chủ nữa.
Đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Là nữ phụ độc ác, giờ đây Giang Mạt Ly tuyệt đối không thể im miệng làm người tốt, dù trong lòng cô thực ra chẳng có chút gợn sóng nào.
“Ba, ba không được đưa sổ hộ khẩu cho cô ta đi đăng ký!”
Nói xong, cô quay sang nhìn Giang Tình, mặt đầy đắc ý:
“Mày có người yêu thì đã sao, chưa đăng ký kết hôn thì vẫn là chưa cưới, mày vẫn phải đi lao động như thường!”
Ánh mắt Giang Tình nhìn cô lạnh băng.
“Mày trợn cái gì mà trợn, còn trợn là tao móc mắt ra bây giờ. Muốn cưới cũng được thôi, đợi mày xuống nông thôn cưới một anh nông dân, sống cả đời ở đó đi.”
Giang Mạt Ly ngẩng cao đầu, bộ dạng tiểu nhân đắc chí, vẻ mặt ác độc đến mức chính cô cũng thấy muốn tự vả mình hai cái.
“Mạt Ly, Tiểu Tình, hai đứa đừng cãi nữa.” Lý Hồng Anh lo đến mức sắp phát khóc, sợ Giang Đại Hải nổi giận với mẹ con bà. “Đại Hải à, Tiểu Tình còn trẻ chưa hiểu chuyện, suy nghĩ chưa chu toàn, anh đừng chấp con bé. Chuyện đi lao động, mình vẫn có thể nghĩ cách mà.”
Bà không có văn hóa, cũng không có công việc ổn định, lại chẳng sinh được con trai. Người duy nhất bà có thể dựa vào chỉ là Giang Đại Hải.
Giang Tình nhìn không nổi cái kiểu cúi đầu khép nép của Lý Hồng Anh.
Phải, Giang Đại Hải cho mẹ con cô ăn mặc, cho hộ khẩu thành phố, cho cô đi học cấp ba. Nhưng mẹ con cô đâu có ăn không ngồi rồi.
Từ năm mười tuổi dọn vào nhà này, cô và mẹ đã phải dốc lòng phục vụ ba cha con họ, còn phải nhẫn nhịn sự bắt nạt và soi mói của chị em Giang Mạt Ly và Giang Bằng.
So với mẹ kế và con riêng, mẹ con cô giống như người giúp việc trong nhà họ Giang.
Cô đã quá chán ghét cái cảnh sống nhờ cửa người như vậy. Chính vì thế, ở kiếp trước, cô mới không do dự mà chọn đi lao động ở nông thôn, để rời khỏi nhà họ Giang.