Không ít người nhận ra Giang Mạt Ly.
Cô không chỉ nổi tiếng trong khu nhà máy cơ khí, mà cả dãy phố này cũng chẳng ai là không biết đến cô.
Lười biếng, ăn bám, không làm việc đàng hoàng, ham giàu ghét nghèo, bắt nạt chị kế...
Nói chung là tiếng xấu không thiếu điều gì.
Ngay cả em trai ruột của mình mà cũng dám đánh thật đúng là xấu xa vô đối.
『Giá trị bị ghét +1+1+1+1… Tổng cộng nhận được 150.000 tệ』
Mãi đến khi giá trị bị ghét không còn tăng nữa, Giang Mạt Ly mới thở hổn hển dừng tay.
Trên đường về nhà.
Giang Mạt Ly đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ ngang tàng như đại ca xã hội đen.
Giang Bằng với cái đầu như ổ gà bị chị đánh xong, mặt mày ủ dột, lẽo đẽo theo sau.
Giang Mạt Ly thấy mấy lọn tóc dựng đứng trên đầu cậu em gai mắt quá, liền giơ tay định vuốt xuống, ai ngờ Giang Bằng phản xạ ôm chặt lấy đầu như phòng vệ.
Giang Mạt Ly khựng tay giữa không trung: “Căng gì thế? Chị có đánh nữa đâu, lại đây, để chị vuốt cho.”
Giang Bằng run run: “Chị... chị đừng như vậy, em sợ.”
“Đồ lợn rừng không biết nhai gạo ngon!”
Giang Bằng cãi lại: “Em không ăn cám đâu! Cám để cho heo ăn!”
Giang Mạt Ly liếc mắt khinh khỉnh: “Chú mày cũng chẳng hơn heo là mấy, hào phóng quá ha, mời người ta ăn hết hai đồng rưỡi. Không hiểu, mấy người các cậu ăn gì mà hết nhiều thế?”
“Bọn em ăn mì lạnh, uống nước ngọt, còn...”
Giang Bằng móc túi, rút ra một ống nhỏ đưa cho chị, cười hề hề nịnh nọt:
“Nè, cái này mua cho chị.”
Giang Mạt Ly cầm lấy nhìn kỹ thì ra là một thỏi son môi.
Màu son đỏ son cổ điển, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của hoa.
“Đợi mấy hôm nữa anh rể đến nhà cầu hôn, chị thoa son này vào, nhất định sẽ xinh lắm luôn!” Giang Bằng nói mà mặt mày rạng rỡ.
Giang Mạt Ly đậy nắp thỏi son lại, trong lòng thực sự không thể nói là không cảm động.
Tên em trai này ngoài mặt thì thô kệch, cà chớn, ai ngờ trong xương lại có phần chu đáo, biết nghĩ thế này.
“Cái son này bao nhiêu tiền vậy?”
“Một đồng tám!”
Giang Mạt Ly từ số tiền bảy đồng rưỡi bòn rút được lúc nãy rút ra tờ hai đồng đưa cho cậu em.
Giang Bằng vui như Tết, tươi cười hớn hở: “Cảm ơn chị!!”
Giang Mạt Ly đá nhẹ một cái: “Tiêu cho cẩn thận vào.”
“Em biết rồi...”
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như chó con của Giang Bằng, Giang Mạt Ly không nhịn được xoa đầu cậu: “Ngốc xít.”
...
Hôm sau, Giang Mạt Ly vẫn không thể nào ngủ nướng như mong muốn.
Sáng sớm, người của Ban Thanh niên trí thức đã tìm đến tận nhà.
Nhà họ Giang bị người ta tố cáo, nói là cố tình trốn tránh nghĩa vụ đưa con cái về vùng kinh tế mới.
Theo chính sách hiện tại, trốn tránh việc đi xây dựng nông thôn là phạm pháp.
Giang Đại Hải hết lời năn nỉ, người của Ban trí thức mới đồng ý không truy cứu, nhưng đưa ra yêu cầu: trong vòng ba ngày, nhà họ phải nộp danh sách người đi xuống cơ sở.
Nghĩa là, Giang Mạt Ly và Giang Tình, một trong hai người nhất định phải đi.
“Ai mà rảnh rỗi đến mức tố cáo người ta chuyện này chứ? Đúng là thất đức quá mức rồi” Giang Đại Hải tức giận đến mức chửi ầm lên, không còn quan tâm gì đến thể diện.