Đứa nhỏ này cũng không phải người câm, nhưng lại không thích nói chuyện, nói cái gì mà do tâm lý bị ảnh hưởng gì đó, Tạ Ngọc cũng không hiểu cái này cho lắm, nhưng dù sao mặc kệ là từ mệnh cách hay là từ góc độ của bác sĩ tới xem, đứa nhỏ này cũng không có bệnh tật gì, cho nên không thể chiều theo nó.
Trịnh Quân Quân ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tạ Ngọc, con nít thường rất mẫn cảm, cũng biết Tạ Ngọc là đang nói nghiêm túc.
Có lẽ lực uy hiếp của kim châm quá lớn, Trịnh Quân Quân liền mở miệng nói: “Có người, tìm anh.”
Giọng nói của Trịnh Quân Quân không khó nghe, chỉ tại hắn vẫn luôn không chịu nói chuyện, dây thanh khuyết thiếu rèn luyện, cho nên khi nói chuyện giọng nói cũng khác với những đứa trẻ bình thường khác.
Tạ Ngọc nói: “Như vậy mới đúng chứ, lúc cần mở miệng nói chuyện thì phải nói biết chưa, nếu không kim châm của Tạ ca ca sẽ không nương tay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây