Tạ Ngọc nhìn Trịnh Quân Quân, “Sao nhóc lại đứng đây một mình?.”
Trịnh Quân Quân buông ra một bàn tay, chỉ lên không trung.
Tạ Ngọc nhìn thoáng qua hướng mà đứa bé chỉ, hỏi nó: “Nhóc nhìn thấy được?”
Trịnh Quân Quân gật đầu, sau khi thu hồi tay, lại ôm lấy chân Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc nhìn về phía không trung, trên đó có một bóng người mờ nhạt đang bay lơ lửng, người này ăn mặc quần áo rất xinh đẹp, tóc dài đến chân, trên mặt thì lại đang cười ôn nhu tản mát ra tình thương của mẹ, xác thật rất dễ hấp dẫn trẻ con. Nhưng đây chỉ là hình tượng giả dối bên ngoài thôi, thứ này là do một con ác linh chuyên môn cắn nuốt hồn phách của trẻ con biến hóa ra!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây