“Sau khi tới được bắc giao, tôi trầm mê với cảnh sắc sau cơn mưa đầu mùa, khăng khăng muốn chụp cảnh tượng mây mù mênh mông bên cạnh vách núi, Minh Hành khuyên nhủ tôi, tôi cũng không nghe, cho nên mới đưa đến bi kịch sau đó…… Minh Hành vì kéo tôi, chính mình cũng rớt xuống, tôi hoảng sợ giơ tay kéo nó lại, kết quả là hai chúng tôi đều rơi xuống vách núi, Minh Hành nằm ở bệnh viện ba tháng, chân của tôi cũng hoàn toàn không có hy vọng khỏi hẳn.”
“Bởi vì quá mất mặt, tôi rất ít cùng người khác nhắc đến chuyện này, Minh Hành vì mặt mũi của tôi cũng chưa từng nói qua với ai. Cho nên hết thảy mọi chuyện đều là do tôi gieo gió gặt bão, không có liên quan gì tới Minh Hành cả, ngược lại là nó phải thay tôi gánh vác rất nhiều áp lực.”
“Thanh Hà là ba năm trước đây tôi nhặt về, khi đó cô ấy thực chật vật, trên người đều là vết thương, tôi thấy cô ấy đáng thương liền giúp cô ấy một phen, lúc sau cô ấy nói chính mình đã không còn nhà để về, cho nên vẫn luôn lưu lại bên cạnh chăm sóc tôi, không nghĩ tới cô ấy lại nghe người ngoài nói bậy mà làm ra những chuyện này, cũng đều do tôi không có nói rõ ràng với cô ấy.”
“Thì ra mọi chuyện là thế này, cảm ơn đã nói cho tôi.” Sau khi Tạ Ngọc xong liền cảm ơn một tiếng.
Phó tam gia nói: “Không cần phải khách khí như vậy, lần này còn phải cảm ơn đạo trưởng đã cứu Minh Hành, Minh Hành có một người bạn biết quan tâm nó như ngài, tôi thật vui vẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây