Người phụ nữ kia đi vào khách sạn Thái Mỹ ăn mặc kín mít, đội nón của ngư dân, vành nón bị đè xuống rất thấp, căn bản nhìn không ra gương mặt.
“Tối hôm qua, người của Phó gia có ai suốt đêm không về không.” Tạ Ngọc nói.
Sắc mặt Phó Minh Hành trầm xuống, một lát sau vẫn đối Lục Thiên Lí nói: “Đi tra tối hôm qua trong nhà tôi có ai đi suốt đêm không về không.”
Lục Thiên Lí bên kia ứng, không bao lâu liền đã trở lại.
“Đã tra qua, nếu là phụ nữ, ngoại trừ hai nữ giúp việc rời khỏi, còn có cô Thanh Hà bên cạnh Tam gia.”
Sau khi Lục Thiên Lí vừa nói xong, sắc mặt Phó Minh Hành liền hoàn toàn trầm xuống.
---------------------------------
Buổi chiều ở Phó gia....
Phó tam gia ở trong sân bị trúng gió, lúc ngủ rất là đau đầu, không thể đi vào giấc ngủ.
Thanh Hà đang giúp ngài ấy mát xa hai chân nói: “Tam gia, để tôi đốt một cây hương cho ngài.”
Cuối giường của Phó tam gia, trên bàn có đặt một cái lư hương, bên trong có không ít tro hương, hiển nhiên là thường xuyên đốt hương trợ miên.
Thanh Hà thành thạo bậc lửa đốt hương, cắm vào trong lư hương, rất nhanh liền có một mùi hương đặc biệt tản ra khắp phòng, dần dần khiến cho tinh thần thả lỏng, thân thể Phó tam gia không còn cảm nhận được đau đớn, rất nhanh liền mơ màng sắp ngủ, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Thanh Hà nhẹ nhàng giúp Phó tam gia đắp chăn, nhìn chăm chú ngài ấy trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Thanh Hà liền trắng bệch, trong miệng nôn ra một búng máu tươi.
Cô ta đi từng bước một trở về phòng mình, tình trạng của cô ta thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Phòng của Thanh Hà thực rộng rãi, bài trí trong phòng cũng rất tinh xảo, mặc dù cô ta ở Phó gia không phải là chủ nhân, nhưng vẫn được đãi ngộ như vậy, chuyện này đúng là không bình thường. Càng không bình thường hơn nữa chính là trong phòng của cô ta có một cái bàn, trên bàn có để một cái tủ cao 1 mét rộng 0,4 mét, mặt ngoài của tủ được mài giũa rất bóng loáng, trên cửa tủ còn điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Cái tủ này nếu dùng để đựng quần áo thì có vẻ hơi nhỏ, còn dùng để đựng mấy đồ vật khác thì lại không phù hợp.
Trên mặt Thanh Hà lộ ra biểu tình nặng nề nhìn cái tủ, sau đó mở ra cửa tủ.
Bên trong là một cái điện thờ, đồ vật cung phụng thực cổ quái, là một bức tượng đá có khuôn mặt dữ tợn, vừa nhìn thấy liền rất ghê rợn.
Một tay của tượng đá đang cầm một cái thiết bàn, ở giữa thiết bàn có hai món đồ vật, một cái trong đó là một bình thủy tinh trong suốt, trong bình đựng một miếng khăn giấy dính máu, một cái khác là một tờ giấy viết sinh thần bát tự. Cái tay còn lại của tượng đá thì đang giơ một cây thiết trùy đầy gai nhọn, đầu chuỳ hướng vào trong thiết bàn, một số gai nhọn trên thiết chuỳ lại chỉa thẳng vào tờ giấy viết sinh thần bát tự.
Ánh mắt Thanh Hà nhìn tờ giấy viết sinh thần bát tự tràn ngập sát khí, đây chính là chú thuật mà cô ta phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể làm ra được, nếu như đổi thành một người bình thường khác đã sớm chết từ lúc chú thuật này hoàn thành, nhưng chủ nhân của sinh thần bát tự này lại cực kỳ cao số, qua lâu như vậy vẫn còn sống bình yên vô sự!
Quả thực là không công bằng mà, dựa vào cái gì mà Phó Minh Hành có thể sống tốt như vậy chứ!
Một lát sau, cô ta hít sâu một hơi, đem cửa tủ khép lại.
-------------------------------------