Tạ Ngọc và Phó Minh Hành sửa sang lại quần áo cho nhau, sau khi đã đổi sang bộ lễ phục thứ hai, Tạ Ngọc nhìn về phía bộ lễ phục đầu tiên đang nhăn thành một đống nói: “Phải làm sao với bộ đồ này đây? Người khác vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì.”
Phó Minh Hành trực tiếp cất chúng nó vào nhẫn trữ vật của mình: “Như vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy.”
Loại lễ phục mang ý nghĩa kỷ niệm thế này, đương nhiên là phải cất vào nhẫn trữ vật rồi, sao có thể để cho người khác nhìn thấy được? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Tạ Ngọc: “……”
Cũng đúng, tuy rằng người khác rất có thể sẽ cảm thấy kỳ quái sao quần áo lại biến mất, nhưng lại không biết bọn họ đã làm gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây