Phó Minh Hành nhìn ông ta nói: “Nếu chỉ là linh khí sống lại, ông cũng sẽ không xụ mặt như vậy, còn xảy ra chuyện gì nữa.”
Quý Thế Đạt nói: “Phó tổng liệu sự như thần, nếu chỉ là linh khí sống lại, thì không có gì phiền toái, nhưng vấn đề liền ra ở chỗ chất lượng của linh khí sống lại, bởi vì hiện giờ chất lượng linh khí ở khắp nơi trên thế giới không giống nhau. Ví dụ như Châu O, bên phía bọn họ có mười mấy địa phương xảy ra địa chấn, sau địa chấn, linh khí liền bạo trướng, liền trực tiếp làm cho lực lượng của đám quỷ hút máu, người sói, nữ vu gì đó, cũng đi theo dâng lên. Ngoại trừ chuyện này ra, những khu vực ở nam lục địa hay Châu Mỹ cũng đều phát sinh chuyện như vậy.”
Tạ Ngọc nghe xong liền hiểu vấn đề: “Ý của ông là, linh khí ở Hoa Quốc không bằng những nơi khác?”
Quý Thế Đạt: “Linh khí ở Hoa Quốc chúng ta có phạm vi bao phủ rộng nhất và cân đối nhất, nhưng độ nồng đậm của linh khí lại không bằng những quốc gia kia, nếu như trog thời gian dài, chúng ta có thể bồi dưỡng ra rất nhiều tu sĩ, số lượng chắc chắn là hơn hẳn bọn họ, nhưng nếu là trog thời gian ngắn, chúng ta sẽ có hại. Nửa năm nay, đã xảy ra vài trận xung đột, cũng may có các vị đại sư cùng Yêu tộc chung sức hợp tác, mới không có bị thiệt thòi gì lớn, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, sợ là……”
Tạ Ngọc khẽ nhíu mày, không thể tin được mới có mấy năm ngắn ngủi, thế cục đã xảy ra biến hoá lớn đến vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây