Tạ Ngọc nhìn tiêu đề của từng quyển thoại bản, đầu muốn choáng váng, chỉ có một quyển duy nhất là không có liên quan đến hắn chính là 《 Mỹ Nhân Thương Mông giới 》, quyển sách này được bày biện ở vị trí dễ thấy nhất.
Tuy rằng trog lòng Tạ Ngọc cảm thấy rất vô ngữ, nhưng khi nhìn thấy vị trí của quyển sách này có thể giành được vị trí bắt mắt bên cạnh sách về hắn, không khỏi dâng lên một chút lòng hiếu kỳ cùng với lòng hiếu thắng, liền duỗi tay cầm lấy quyển sách này lật xem, sau đó liền nhìn thấy tranh vẽ đệ nhất mỹ nhân, mỹ nam của Thương Mông giới đều có bóng dáng của hắn, phía trên còn viết: Đệ nhất mỹ nhân Tạ Vô Nhai.
Tạ Ngọc: “……”
Hắn lặp tức đóng sách lại, nhét nó lại trên kệ sách, “Toàn là mấy thứ lung tung rối loạn.”
“Ngươi mới nói cái gì.” Người bên cạnh vươn tay cầm lấy quyển sách mỹ nhân, vô cùng quý trọng mà ôm vào trog ngực, không cao hứng mà nhìn Tạ Ngọc nói: “Ngươi nói cái gì mà lung tung rối loạn, ngươi có biết vừa rồi ngươi nhìn thấy tranh vẽ là bóng dáng của ai không hả, mà lại dám nói như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây