Lúc đó Vương thị đang mang thai, không còn cách nào đành phải trơ mắt đứng nhìn đại nhi tử cùng trượng phu đi nhập ngũ.
Trước khi chia tay, Vương thị kiên quyết để Võ Thanh Ý bái thiên địa cùng Cố Nhân.
Có thể nói hắn vốn là một người biết kiềm chế, tuân theo lễ nghi, đêm đó khi hai người vào phòng tân hôn thì hắn cũng không làm gì Cố Nhân cả, thậm chí còn áy náy nói với nàng: “Nương ta vẫn đang mang thai, cha con ta lại phải rời đi, ta sợ bà ấy chịu không nổi nên đành nghe theo lời bà ấy. Chuyến này ta đi lành ít dữ nhiều, hiện tại cũng chỉ là kế sách tạm thời, coi như thành toàn cho tâm nguyện của nương ta. Nếu ta còn mạng trở về, ta đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Nếu ta không về được, ngươi chịu đựng quá hai năm thì có thể tự mình kết hôn. Nương ta độc miệng vậy chứ vốn mềm lòng, đến lúc đó bà ấy sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Võ Thanh Ý đã đi học mấy năm, ăn nói cũng có phần văn chương hoa mỹ, sau khi trải qua biến cố thì đầu óc nguyên chủ vốn phát ngốc, căn bản không hiểu mấy lời này của hắn có ý gì, chỉ ghi nhớ mấy câu nói này vào trong lòng, sau đó nặng nề lên tiếng.
Nửa năm sau, Vương thị sinh hạ tiểu nhi tử, đặt tên là Võ An. Từ đó trở đi, ba người sống nương tựa lẫn nhau, tuy cuộc sống khó khăn nhưng Vương thị cùng Cố Nhân đều là những người có năng lực, cuối cùng bọn họ cũng cầm cự được năm năm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây