Nghe Trúc Sinh tin lời mình, Nô Nô càng đắc ý hơn, nếu có đuôi chắc giờ này đã vẫy tít lên rồi, cô bé còn nghiêm túc ngẫm lại lời mình vừa nói, đoạn bảo: “Đợi buổi chiều nãi nãi huynh không phải còn dẫn ta đi hái rau dại sao? Đến lúc đó chúng ta đến chọc thử gà con nhà huynh xem, xem chúng có quấn ta không. Ta thấy chắc chắn là có!”
“Được!” Trúc Sinh thấy ý này hay quá, không đợi được đến chiều nữa, đề nghị: “Hay là bây giờ chúng ta đi thử luôn?”
Nô Nô rất muốn đồng ý, vì cũng muốn kiểm chứng cái suy nghĩ mình rất đặc biệt trong lòng. Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không được, phải muộn chút mới đến nhà ngươi chơi được. Ta phải tranh thủ lúc trời chưa nóng trồng hết chỗ hành củ, hành tây, hành lá này xuống đã, việc đồng áng chỉ làm được lúc sáng sớm và chiều tối thôi, đợi đến gần trưa nắng gắt lắm, đất bị phơi nóng bỏng, trồng gì cũng không sống nổi, ta không tranh thủ lúc nắng chưa gắt làm xong việc, thì tối đến a mẫu ta lại phải mò mẫm làm những việc này.”
“A mẫu ta mệt lắm, ngày nào ta cũng buồn ngủ rũ ra ngủ thiếp đi, mà a mẫu vẫn còn làm việc ngoài sân dưới ánh trăng, sáng sớm ta tỉnh dậy, a mẫu cũng đã dậy làm việc từ sớm rồi, ban ngày còn phải đi làm thuê ở nhà Phùng ông nữa.”
Nói đến đây, cô bé rất ngưỡng mộ Trúc Sinh: “Nhà các ngươi đông người thật tốt, ngươi có a ông a mẫu, tổ phụ tổ mẫu, mọi người đều có thể làm việc, không cần mọi việc đều đổ lên đầu một mình a mẫu ngươi. Không như a mẫu ta, vất vả quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây