Nàng vốn ngủ thính, lại đúng vào lúc nửa tỉnh nửa mê, xung quanh tĩnh lặng, nên chút động tĩnh nhỏ đó nàng nghe rất rõ.
Tiếng kêu yếu ớt, nhưng lại cực kỳ dễ nghe, chỉ một tiếng nhỏ thôi, rõ ràng là tiếng vịt con kêu.
Nàng trở mình ngồi dậy, cẩn thận bước qua Hoan Nhi đang ngủ ở giữa, nương theo chút ánh sáng le lói ngoài trời, vén chăn vải phía trong chỗ Nô Nô nằm, ôm cái hũ gốm ra, gạt lớp cỏ khô phủ bên trên đi, quả nhiên thấy một quả trứng vịt đã bị mổ vỡ một miếng nhỏ. Tiếng vịt con kêu chính là từ trong đó vọng ra.
Nghĩ đến thính giác của Nô Nô, nàng vội cẩn thận lấy cả bốn quả trứng vịt ra, giấu hũ gốm đi, đặt trứng vịt xuống bên cạnh Nô Nô, lúc này mới vỗ nhẹ con bé.
“Dậy đi con, Nô Nô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây