Thúc Hưng còn định nói gì đó, đã bị Trần Lý Khôi cắt ngang.
“Được rồi, các ngươi cũng không cần nghĩ ngợi việc này nữa. Đất một trạch rưỡi, trong thôn đâu đâu cũng có, không phải là không có chỗ chọn, lỡ người ta quay về thì tính sao? Vân Dương lý này có lớn lắm đâu, muốn chăm sóc Nô Nô thì ở đâu mà chẳng được, không nhất thiết phải dọn đến sát vách. Ta và Dư Khánh còn phải ra ngoài xem xét ruộng đất quanh đây, thời gian đã hẹn cũng đến rồi, không tiện giữ các ngươi lại lâu.”
Đây chính là đuổi khách.
Mị nhướng mày, đã rõ thái độ của Trần Lý Khôi, lại có giấy cam kết năm đó trong tay, cũng lười nhìn thêm mấy kẻ gai mắt kia, quay người rời đi.
Nàng vừa đi khỏi không lâu, ba cha con Đắc Lộc mặt mày ủ ê đi ra, cùng tiễn bọn họ còn có phu thê Trần Lý Khôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây