Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 50:

Chương Trước Hết Chương

Làm Nô Nô vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy mình vừa có được một bảo bối cực lớn, tự mình xách cái cuốc nhỏ học theo dáng vẻ người lớn làm việc trong trang tử mà cuốc đất.

Cuốc gỗ nhẹ hơn cuốc sắt rất nhiều, Mị lại làm cán gỗ vừa với chiều cao của Nô Nô, một đứa trẻ bảy tuổi như cô bé cầm cũng không quá tốn sức.

Việc này khác hẳn cắt cỏ, trong mắt Nô Nô đây mới là trồng trọt thực thụ, dù khai hoang rất tốn sức, rễ cỏ bám quá sâu, cuốc gỗ căn bản không đào xuống được bao nhiêu. Nhưng với đất mà a mẫu cô bé đã cuốc qua sơ một lượt thì cô bé làm rất tốt việc xới tơi và đập nhỏ đất.

Hoan Nhi ở bên cạnh nhìn a mẫu dạy a tỷ nó cách xới đất mà thèm muốn chết, thỉnh thoảng lại sấn tới trước, cố gắng muốn tự mình thử xem.

Mới ba tuổi, đúng là không có việc gì cho cậu bé làm, bị Mị và Nô Nô cùng đuổi đi tìm lá cỏ và sâu bọ cho thỏ và gà con ăn.

Việc này cũng không làm cậu bé tủi thân, đứa trẻ bé tí tẹo, tụm cùng thỏ và gà cũng có thể ríu rít nói chuyện. Chẳng mấy chốc, cậu bé không chịu chỉ nói chuyện cách cái lồng nữa, tự mình thả gà con ra, rồi lại quấn lấy a mẫu mở nắp chuồng giúp cậu bé bế thỏ ra.

Có người trông chừng, thả gà và thỏ ra cũng không sao, vừa hay cho chúng hoạt động một chút, Mị cũng chiều theo cậu bé, chỉ dặn trông chừng đừng để hạt rau quỳ mới gieo chiều hôm qua bị gà bới lên ăn mất.

Kết quả là khi gà con và thỏ được thả ra, chúng hoàn toàn không đến mảnh đất trồng rau quỳ hôm qua, mà lại giống hệt hôm qua, cứ lẽo đẽo quấn lấy chân Nô Nô.

Nô Nô cầm cái cuốc nhỏ của mình vừa mừng vừa lo, mừng là vì gà và thỏ rõ ràng rất thích cô bé, cô bé cảm thấy mình là người đáng yêu nhất thiên hạ, đến động vật nhỏ cũng yêu quý cô bé nhất.

Lo là mỗi nhát cuốc bổ xuống đều sợ làm bị thương hai cục bông lớn nhỏ cứ quấn quýt dưới chân cô bé.

Chỉ đành mang vẻ mặt không giấu được niềm vui nhưng lại làm bộ lo lắng, “Ai da ai da” mấy tiếng, rồi la lên: “Hoan Nhi, Hoan Nhi, mau ôm chúng đi.”

Hoan Nhi nhận nhiệm vụ quan trọng â tỷ giao cho, rất lấy làm nghiêm túc, vội vàng cố sức ôm lấy con thỏ béo, vừa ôm vừa gọi gà con: “Đi đi, a tỷ của ta còn phải làm việc, chúng ta đến rừng dâu tìm lá cây với sâu ăn đi.”

Chỉ có hai đứa trẻ mà đã khiến cả sân tràn ngập sức sống và sự náo nhiệt, khiến cha con Bàn Ông đang làm việc trên mái nhà cũng phải ngoái nhìn mấy lần.

Chỉ sửa trước một gian bếp và phòng ngủ chính nên làm cũng nhanh, vật liệu đều do Bàn Ông tự mang từ nhà tới, những công đoạn cần chuẩn bị trước thì cả nhà Bàn Ông đã làm xong ở nhà rồi. Chưa đến hai canh giờ đã hoàn thành công việc gọn gàng.

Xuống khỏi mái nhà, để Mị nghiệm thu xong, hai cha con cũng không nán lại thêm, mới cuối giờ Thìn, họ về nhà nghỉ lấy hơi rồi còn phải ra đồng.

Chỉ trước khi đi, Bàn Ông dặn một câu: “Cỏ lợp nhà cũ kia đừng vứt đi, dùng để lót đáy hố trồng cây du hay trộn với đất ủ thành phân bón trồng rau màu đều rất tốt, còn tốt hơn cả phân chuồng ấy.”

Mị vội vàng đáp lời cảm ơn.

Đợi người đi rồi, Nô Nô và Hoan Nhi nhìn mái nhà mới thay của nhà mình, so với mái nhà cũ của gian nhà chính chưa thay, màu cỏ mới tinh ấy khiến hai tỷ đệ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Nhà chúng ta đẹp thật!”

Chuyện dột mưa tuyệt nhiên không nhắc tới một lời.

Mị nén cười, vỗ nhẹ lên hai cái đầu nhỏ: “Đi nhốt gà và thỏ của các con vào đi, chúng ta cũng ra đồng thôi.”

Hai tỷ đệ sờ sờ gà con và thỏ béo đang đi theo, dẫn chúng vào chuồng gà và lồng thỏ. Đợi nhốt xong hai thú cưng nhỏ bé quấn người, hai đứa lại thay nhau thủ thỉ dặn dò gà và thỏ mấy câu, bảo chúng ở nhà phải ngoan, ở yên trong lồng, đợi đến bữa trưa về sẽ dắt chúng đi chơi.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)