Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Mị buồn cười, con bé này gặp ai cũng khoe tài bắt thỏ của mình, nàng lắc đầu nói với Ngu: “Người bị dọa sợ chắc chỉ có mình ta thôi.”

Ngu phì cười, đến bên cạnh nhặt một hòn đá vừa tay tới giúp nàng đóng cọc gỗ, hỏi: “Đây là định nuôi nó à? Thứ này ăn thì ngon đấy, nhưng khó nuôi lắm, lỡ nó đào hang chạy mất ngươi không xót ruột à?”

“Sao không xót ruột? Cho nên mới rào trong vườn, nó gặm thủng cái chuồng này thì cũng phải gặm thủng hàng rào gỗ mới ra ngoài được, cứ để con bé vui một thời gian đã, dạo này ta cũng không rảnh ra hương thị.”

Lúc thấy sói con bé còn không chịu buông tay cơ mà.

Hiếm nữa là con thỏ trong tay Nô Nô cũng ngoan lắm, không giãy không chạy cũng không cắn người, còn quấn quýt bên chân Nô Nô, đúng là tính tình tốt. Trần công xem nói không bị thương, vậy cứ nuôi trước đã, nuôi cho béo thêm chút cũng bán được nhiều tiền hơn.

Ngu nghe cũng thấy phải, nhà nào cũng đang chạy đua với thời vụ, nhà nàng ấy ngay cả Trúc Sinh cũng thế, đều dắt ra đồng làm việc, cũng được nửa sức lao động, cũng là để thằng bé học việc từ nhỏ.

“Nô Nô và Hoan Nhi nhà ngươi ngày mai vẫn mang ra ngoài à?”

“Ừ, lát nữa tranh thủ trời tối ta dựa theo chiều cao của Nô Nô làm một cái cuốc gỗ vừa tầm, sau này ta làm gì nó làm theo đó vậy, trước khi dọn sạch cỏ hoang ở mảnh đất đó, không cho nó rời xa ta quá ba bước.”

Buổi chiều quả thực bị dọa không nhẹ, nhưng Mị cũng không vì thế mà nhốt con ở trong nhà, không thể vì bị dọa một lần mà từ đó không cho con ra đồng nữa, nhà họ không có điều kiện đó.

“Cũng được, Quý Thân nhà ta cũng nói mấy hôm nay làm cho Trúc Sinh cái cuốc gỗ, cái bừa gỗ, dùng để đập đất tơi sau khi cuốc lượt đầu hoặc cuốc lượt hai, hoặc ở những thửa ruộng không có đá lớn, cho trẻ con dùng đều tốt, cũng không sợ nó tự làm mình bị thương. Chà, ruộng hai nhà ta hơi xa nhau, nếu gần hơn thì tốt, cũng dễ trông nom lẫn nhau.”

“Mảnh chúng ta thuê giờ đa phần là đất công, bỏ trống nhiều.”

Hai người lớn cùng làm hiệu suất cao hơn hẳn, cọc gỗ đều đã vót nhọn, cứ cách ba tấc lại đóng một cọc, vừa nói chuyện vừa đóng cọc thoắt cái đã xong, lại dùng dây mây quấn đơn giản, thế là rào xong một khoảnh đất vuông vức cỡ cái chậu tắm cách chuồng gà không xa. Trên nóc lại làm một nửa mái dốc như mái lều, nửa còn lại để trống, tìm mấy cành cây tương đối nhỏ dùng dây gai kết lại như cái bè làm thành cái nắp đậy lên trên.

Như vậy tiện cho Nô Nô cho thỏ ăn, chơi với thỏ, muốn bắt thỏ ra cũng dễ, chỉ cần mở nắp ra là được, lúc không có người ở cạnh thì đậy cái nắp gỗ lại, lại có thể đề phòng thỏ nhảy vọt ra ngoài.

Ba đứa nhỏ đứng bên xem say sưa, Nô Nô nhìn cái mái nhà con con, nhớ tới chuyện nhà mình đêm qua bị dột, liền lon ton chạy vào nhà chính, ôm ra tấm chiếu cói nhỏ vốn trải dưới bàn ăn, đã mục không dùng được nữa nhưng a mẫu chưa nỡ vứt đi.

“A mẫu, cái này làm mái cho chuồng thỏ được không? Che lên trên thì mưa không bị ướt.”

Mị nhìn bật cười: “Ngươi coi con thỏ này là bảo bối nhỉ.”

Nàng nhận lấy ướm thử lên trên, hơi lớn một chút, trông như có thêm mái hiên, cũng vừa vặn lắm. Dùng dây gai cố định sơ tấm chiếu cói cũ, lại cắt thêm ít cỏ tranh trong vườn bện thành mấy tấm tranh lợp lên trên, nói: “Được rồi, thế này đảm bảo không bị ướt nữa.”

Nô Nô lại rất nghiêm túc, nhìn trái nhìn phải cái lồng gỗ lớn đóng thẳng xuống đất, ngẩng đầu hỏi a mẫu: “Trên nóc không dột, nhưng nền đất sẽ thấm nước chứ ạ, nước mưa ngấm vào thì làm sao?” Nhà các nàng tối qua dột không ngủ được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)