Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

Hoan Nhi vốn bị a mẫu dọa cho sắp khóc theo, thấy a tỷ nói năng nghiêm túc như vậy, cũng không khóc nữa, cái miệng vừa mới mếu máo cũng thu lại. Nó nhìn Nô Nô từ trên xuống dưới một lượt, rồi làm chứng thêm vào: “A tỷ khỏe mà, a mẫu đừng khóc nữa, phải ngoan.”

Nó học y chang mười mươi những lời Nô Nô thường nói với mình, rồi đem dùng lại với chính a mẫu của mình.

Người nọ đã đi qua nhưng tai rất thính, nghe được lời này bèn khẽ cười thành tiếng, khá tò mò quay đầu lại nhìn một cái.

Giáp sĩ gầy gò bên cạnh cau mày: “Ngươi còn cười được à, về rồi xem Thế Mẫu dạy dỗ ngươi thế nào.”

Giáp sĩ cao lớn thu lại tầm mắt, nụ cười trên mặt vẫn tùy ý vô lo: “Dạy dỗ thế nào được chứ, ta toàn mạng trở về, còn lập được công trạng giành tước vị.”

Giáp sĩ gầy gò nghe hai chữ tước vị liền thấy nhức đầu: “Đừng nói nữa, ta sợ ngươi sắp bị ăn đòn rồi.”

Nụ cười của giáp sĩ cao lớn càng thêm rạng rỡ, “Đại trượng phu sợ gì ăn đòn, đi thôi.”

Chỗ cổng thôn Vân Dương Lý, mấy ngày nay là náo nhiệt nhất.

Lý Tư mỗi ngày đều đợi ở đây, những người trong lý có người thân còn tại ngũ, xong việc đồng áng một lát cũng sẽ ra đây ngóng chờ.

Người gác cổng không cần lo việc đồng áng, cũng không ngồi ở hữu thục nữa, mỗi ngày đều ngồi ở cổng vót thẻ tre của mình, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn con đường đất dẫn vào lý.

Bởi vậy, giáp sĩ cao lớn và giáp sĩ gầy gò còn chưa đến gần cổng lý đã bị người gác cổng trông thấy.

“Đây không phải... Sán và Ông Hồi sao?” Người gác cổng vỗ đùi, mừng rỡ, ông ấy quẳng thẻ tre vót dở trong tay rồi đứng bật dậy, hơi ngẩng đầu nhìn những người đã đến gần cổng.

“Tiểu tử khá lắm! Cao hơn, khỏe hơn rồi, ta suýt nữa không nhận ra. Hai ngươi cùng đi, nay lại cùng về, bao năm qua vậy mà không bị tách ra à?”

Giáp sĩ cao lớn được gọi là Sán cười toe toét: “Vận may thôi, Minh Tẩu vẫn tráng kiện như xưa, tinh thần thật minh mẫn.”

Một câu nói làm Minh Tẩu cười không khép miệng được, người Trần Lý Khôi chưa ra, tiếng đã vọng tới: “Vẫn dẻo miệng như xưa.”

Hai người vừa giáp mặt, Sán liền chắp tay vái: “Trần công dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe cả, vẫn khỏe cả.” Trần Lý Khôi cười đáp: “Biết ngươi muốn hỏi gì rồi, cha nương, huynh trưởng và muội muội ngươi đều khỏe, vừa mới làm đồng về nhà. Ngươi mà về sớm một khắc là gặp được rồi, nếu về muộn thêm chút nữa, tiểu muội nhà ngươi cũng sắp ra đây chờ rồi đó.”

Vẻ mặt Sán và Ông Hồi rõ ràng nhẹ nhõm hẳn, khóe môi cả hai đều nhếch lên.

Trần Lý Khôi nhìn hai người, hỏi: “Đã được ban tước chưa?”

Lời vừa dứt, Ông Hồi liền nhìn Sán, Sán nhếch môi cười, thần tình nhẹ nhõm sảng khoái: “Được rồi, được rồi.”

Trần Lý Khôi và Minh Tẩu đều lộ vẻ tươi cười hài lòng, Trần Lý Khôi vuốt vuốt chòm râu ngắn: “Ta biết mà.” Rồi hài lòng bảo hai người: “Mau về nhà đi.”

Đợi họ đi được một đoạn, ông ấy chợt nhớ ra, khoan đã, bèn hỏi vọng theo: “Tước gì thế?”

Sán không ngoảnh đầu lại, cười một tiếng, lắc lắc tay trái: “Chỉ là Bất Canh thôi.”

“Bất Canh. Bất Canh?!!” Giọng sau rõ ràng cao vút lên: “Không phải chứ, ngươi đã là Bất Canh rồi, sao lại không được phong tước Đại phu?”

Bóng người đã khuất dạng.

Người gác cổng và Trần Lý Khôi nhìn nhau, người gác cổng vẻ mặt ngơ ngác: “Tối nay nhà Phùng Ông chắc phải động gia pháp mất, Công sĩ sống sót trở về đều được phong Đại phu cả rồi, hắn cũng chỉ được Bất Canh, vậy mà lại không được tước Đại phu.”

Trần Lý Khôi dậm chân thở dài, tiếc không sao kể xiết.

Hai nhà vốn là láng giềng, mấy đời trước đã có giao tình tốt đẹp, tiểu tử Phùng Sán này coi như do ông ấy nhìn lớn lên, thích nhất là múa đao luyện kiếm, người như vậy đưa ra chiến trường thì không cần lo hắn chịu thiệt thòi lớn, đoán chắc trở về nhất định sẽ được ban tước.

Nào ngờ được tước thì đúng là được tước rồi, bản lĩnh còn hơn xa đám Công sĩ nhờ ơn trời được phong Đại phu kia, vậy mà ân điển ngút trời này lại không đến lượt hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)