“Thỏ! Thỏ! A mẫu, con bắt được thỏ rồi!” Con bé này, chỉ mải nhìn con thỏ trong lòng, mắt còn chưa ngước lên đã vui sướng la lớn, đợi đến khi la xong, vừa ngẩng đầu lên —— Hỡi ôi!
Cô bé đối mặt với thứ đó, sững sờ trong giây lát, sau đó sợ hãi hét lên 'a a a' một tràng dài, vừa hét vừa dùng cả tay chân lùi nhanh về phía sau, không chậm trễ chút nào, tốc độ quả thực phá vỡ kỷ lục bảy năm cuộc đời.
Mị đầu tiên nghe thấy tiếng nữ nhi hô bắt được thỏ, đến khi quay đầu nhìn sang, hồn vía thiếu chút nữa bị nó dọa bay mất. Cỏ dại không tính là cao lắm, giữa đám cỏ dại đó, thân và đầu của một con sói nửa ẩn nửa hiện cách Nô Nô không xa.
“Nô Nô!” Đầu óc nàng trống rỗng, còn chưa kịp nghĩ gì đã vác cái cuốc còn dính đất chạy tới.
Nào ngờ, nàng sợ, Nô Nô sợ, mà con sói kia còn sợ hơn cả Nô Nô! Trong lúc Nô Nô vừa kêu la vừa luống cuống tay chân bò lùi về sau, lông trên cổ và toàn bộ đầu của con sói đi săn kia cũng dựng đứng cả lên, nó cúp đuôi, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Con sói kia chạy cực nhanh, Mị vung cuốc ném tới, đương nhiên là ném hụt, nàng còn tức giận đuổi theo bổ thêm ba bốn nhát cuốc nữa, con sói kia trong nháy mắt đã chạy xa tít, chỉ để lại cho nàng bóng lưng chạy trốn điên cuồng như gặp phải ma, Mị lúc này mới thở hồng hộc dừng tay lại.
Lúc này mới phát hiện tay chân mình run rẩy, ngay cả hai hàm răng cũng va vào nhau lập cập, nàng không buồn nhặt cuốc, quay đầu lại nhìn Nô Nô.
“Nô Nô, Nô Nô, có bị sói cắn không? Hả? Có bị cắn chỗ nào không?” Đỡ nữ nhi dậy, sờ khắp đầu mặt, người ngợm, tay chân một lượt, muốn nhìn xem sắc mặt cô bé thế nào mà mãi không thấy rõ, mới nhận ra nước mắt đã nhòa hết cả mặt mình.
“A mẫu.” Nô Nô vừa rồi đúng là bị sói dọa sợ, nhưng lúc này rõ ràng a mẫu của cô bé mới là người đáng lo hơn, cô bé đã dọa a mẫu khóc rồi.
Nô Nô đưa tay định lau nước mắt cho a mẫu, tay vừa cử động, mới phát hiện ra lúc mình bò lùi ban nãy, trong lòng vẫn còn ôm một vật lông xù ấm nóng. Cúi đầu nhìn, liền vui hẳn lên, tay phải đang rảnh vỗ vỗ cánh tay a mẫu, cánh tay trái cong lên đưa về phía trước: “A mẫu, người xem, thỏ.”
Mị cúi đầu nhìn, thấy một con thỏ xám mập ngoan ngoãn bị Nô Nô kẹp giữa cánh tay và ngực, nhớ lại bộ dạng vừa rồi cô bé vừa kêu la vừa bò lùi bằng cả tay chân, không tài nào tưởng tượng nổi làm sao mà cô bé vẫn giữ được con thỏ này.
Tim Mị đến giờ vẫn đập thình thịch chưa bình tĩnh lại được, nhìn thấy con thỏ cũng chẳng vui mừng chút nào, chỉ muốn đè con bé này ra đánh cho một trận.
Nhìn cái vẻ vừa sợ hãi vừa cố gắng lấy lòng của cô bé, đánh thì lại không nỡ, cuối cùng lời nói rất nặng, giọng điệu rất hung dữ, tay giơ lên rất cao, nhưng lại chỉ khẽ vỗ vào mông mấy cái chẳng hề đau, Nô Nô thì không sao, còn chính nàng lại suy sụp, nói năng cũng mang theo tiếng nức nở: “Sao ngươi gan lớn như vậy, ngươi chui vào bụi cỏ làm gì hả? Lỡ bị sói cắn thì làm sao bây giờ?”
Quỳ trên đất ôm Nô Nô, vừa sợ hãi vừa tủi thân khóc nức nở.
Lúc này Hoan Nhi cũng chạy tới, hai tỷ đệ đều ngây người ra, đứa nhìn tỷ tỷ, đứa nhìn đệ đệ, chân tay luống cuống.
Nô Nô muốn dỗ a mẫu, vừa ngẩng mắt lên thì thấy đối diện trên đường đất có hai binh sĩ mặc giáp cầm kiếm đang đi tới, đối phương nhìn về hướng con sói chạy đi, rồi ánh mắt mới chuyển sang phía mấy mẹ con nàng, nhìn một lát rồi mới bước lên con đường đất dẫn về Vân Dương lý, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn.
Nô Nô cũng nhìn hai người đó vài lần rồi không để ý nữa.
Nàng còn phải dỗ a mẫu nữa.
Cô bé được a mẫu ôm trong lòng, cánh tay trái kẹp chặt con thỏ béo ngoan ngoãn, tay phải vỗ nhè nhẹ lên lưng a mẫu, giọng ồm ồm nhưng hơi thiếu tự tin mà dỗ dành: “A mẫu, đừng khóc, con không bị cắn, thật sự không bị cắn.”