Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

Về quê mới được năm ngày, mấy trăm đồng tiền Hán mất đi không nói, hai trăm đồng Tần bán lưỡng trong nháy mắt cũng mất chín mươi đồng, thực ra vẫn còn thiếu rất nhiều.

Chỉ là không đủ cũng phải cho đủ, phải mặt dày thử mặc cả giá mới được, tiền thực sự không đủ tiêu, trên tay lúc nào cũng phải giữ lại một ít tiền phòng thân.

Nàng đem bảy chuỗi tiền đó xâu lại theo cách thông thường rồi cất vào túi tiền, buộc vào thắt lưng đã nhẹ đi rất nhiều, chuẩn bị ra cửa. Nô Nô vừa mới lơ mơ ngủ liền dụi mắt nhìn sang, mơ màng hỏi nàng: “A mẫu, sắp ra đồng rồi ạ?”

Mị lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chưa nhanh vậy đâu, con ngủ thêm lát nữa đi, lúc nào cần ra đồng a mẫu sẽ gọi con.”

Nô Nô “ừm” một tiếng, xoay người ôm chăn ngủ say sưa.

Sửa mái nhà có người có nghề chuyên nghiệp, gọi là thợ ngói và thợ lợp tranh. Ở nơi thôn quê này của bọn họ không thể so với Hàm Dương hay các huyện ấp khác, chẳng nhà nào đủ xa hoa để lợp nhà ngói, cho nên cũng không có thợ ngói, chỉ có thợ lợp tranh. Tức là người chuyên sửa nhà tranh.

Bọn họ không có ghi danh vào hộ tịch thợ, nghề chính vẫn là làm nông, chỉ là biết chút tay nghề sơ sơ.

Mị quả thực có quen biết một người, nhà trong cùng của hẻm thứ nhất bên trái chính là nhà hắn, mấy năm trước từng nhờ hắn sửa mái nhà giúp, chỉ không biết bây giờ hắn còn ở đây không.

Nàng giấu túi tiền vào trong tay áo rồi ra cửa, đi thẳng đến hẻm thứ nhất. Vốn còn chưa tới nơi, trong vườn sau của một nhà ở hẻm thứ hai, có một phụ nhân từ bên hàng rào gỗ ló đầu ra, chào hỏi nàng: “Là Mị đấy à, nghe nói ngươi đã về, đây là lần đầu tiên gặp mặt nhỉ, sáng sớm thế này định đi đâu vậy?”

Không phải ai xa lạ, là thê tử của Điền Điển Dư Khánh, tên là gì thì Mị không biết, nhưng bà ấy hình như là trưởng nữ trong nhà, bởi vì từ khi Mị gả vào Vân Dương lý này, nghe người trong lý hay gọi bà ấy là Mạnh Ảo.

Mạnh Ảo chào hỏi nàng, Mị vẫn thấy hơi bất ngờ, nhưng sau một thoáng ngẩn ra cũng cất tiếng gọi Mạnh Ảo, nói: “Đêm qua mưa lớn, nhà tranh bị dột, muốn đến nhà Bàn Ông xem thử.”

Mạnh Ảo tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy mau đi đi, lát nữa Bàn Ông sẽ phải ra đồng làm việc đó.”

Mị vừa nghe vậy liền biết Bàn Ông vẫn còn ở trong lý, lòng nhẹ nhõm hẳn, gật đầu từ biệt Mạnh Ảo.

Nàng rời khỏi nơi này, trong rừng dâu nhà Mạnh Ảo, một thiếu nữ bước ra, thò đầu nhìn bóng lưng Mị một lúc lâu mới thu lại ánh mắt, rồi nhăn mũi oán trách với mẹ: “A mẫu, sao người còn chủ động bắt chuyện thân thiết với nàng ta thế?”

Mạnh Ảo trừng mắt nhìn: “Sao lại không thể, được rồi, đi thả gà ra kiếm ăn, chuồng gà quét dọn qua đi, đừng có lảng vảng trước mặt ta nữa.”

Mị nào biết cuộc đối thoại của hai mẹ con họ sau khi mình rời đi, lúc này nàng đã đến nhà Bàn Ông.

“Sửa mái nhà à?” Bàn Ông đang cầm chổi quét sân, thấy có người đến tìm việc, hỏi nàng: “Muốn sửa mấy gian?”

Mị bèn kể ra mấy gian cần sửa gấp.

Bàn Ông từng sửa nhà nàng rồi, rất quen thuộc, nghĩ một lát rồi nói: “Trong nhà ta đúng là có sẵn một ít nan tre, trước tiên sửa nhà chính và nhà bếp cho ngươi đã, mấy gian còn lại phải từ từ, không thể chậm trễ việc đồng áng, đợi mấy ngày này làm xong việc đồng áng sẽ sửa tiếp cho ngươi, thấy sao?”

Nông dân hoàn toàn dựa vào đồng ruộng để sống, Mị đương nhiên hiểu, vội vàng nhận lời rồi hỏi giá cả.

Bàn Ông hơi trầm ngâm rồi nói: “Cỏ tranh ở bờ ruộng và trong vườn nhà ngươi chắc là có thể cắt được, nhưng cỏ ướt không thể dùng ngay được, nếu không sẽ rất nhanh bị mục nát, còn làm hỏng cả phên tre mới thay lên. Thế này đi, trước tiên cứ lấy cỏ khô từ nhà ta, sau này ngươi lấy bốn gánh cỏ ướt đổi lấy một gánh cỏ khô của ta, không tính là nhiều chứ? Chỗ này thì ta không tính tiền ngươi, bên ta chỉ thu tiền công và tiền vật liệu tre. Ngươi trả bằng gì? Lương thực, vải vóc thì dễ rồi, nếu dùng tiền thì tiền Hán phải cân lên mới được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)