Nửa đêm sau trôi qua trong việc hứng nước, múc nước. Chỗ khác mặc kệ, chỉ có giường và tủ chứa lương thực là không thể để nước mưa xối vào.
Nhà có bao nhiêu chậu, ba cái thùng, vò, chum vại bát gốm đều được mang hết vào, đặt ở các nơi hứng nước, góc nhà còn dùng một cái vò vỡ đốt lửa chiếu sáng. Đợi đến khi khắp nơi bày la liệt như sạp hàng, ba mẹ con đã không còn chỗ nào để nằm, đành chia nhau mỗi người tìm một chỗ không bị dột ngồi xuống, ngủ thì đừng mong ngủ được.
Nô Nô nhớ đến con gà con của cô bé.
“A mẫu, gà con của con có sợ sét đánh không?”
Cô bé đã đoán được mình vừa gặp ác mộng, trong mộng cô bé gặp phải sấm sét còn sợ đến thế, gà con nhỏ như vậy, lẽ nào gan lại lớn hơn cô bé?
“Có chuồng gà mà, chắc chắn lắm, không sợ đâu.” So với cảnh bên ngoài mưa to, trong nhà mưa vừa của bọn họ thì vẫn tốt hơn nhiều.
“Được rồi.” Cô bé gạt bỏ ý định chạy ra ôm gà con vào nhà.
Mị chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “Vừa hay đã tỉnh, giờ thế này cũng không ngủ được, bữa tối các con còn chưa ăn mà, ta đi hâm lại nồi cháo đậu, các con ăn lót dạ đi.”
Nô Nô bị cơn ác mộng kia dọa cho buồn ngủ bay biến đâu mất, nỗi sợ hãi đó vẫn còn đọng lại trong người, cô bé trông phờ phạc, cũng chẳng muốn ăn gì, cứ nửa quỳ nửa ngồi, xiêu vẹo không ra hình dáng gì.
Ngược lại là Hoan Nhi, đầu nhỏ gật gà gật gù, ngồi một lát người lại nghiêng sang bên, rồi giật mình tỉnh dậy ngồi thẳng, sau đó nhìn Nô Nô vẻ tủi thân: “A tỷ, đệ buồn ngủ quá.”
Nô Nô nhìn cái giường bừa bộn, chỉ đành dỗ dành nó: “Ngồi một lát, ăn chút gì trước đã, ăn xong có lẽ mưa sẽ tạnh, đến lúc đó là ngủ được, ngoan nhé.”
Còn phải trông trước trông sau chú ý xem, chỗ nào nước sắp đầy còn phải múc đổ đi.
Vật lộn cả nửa đêm, đến gần sáng mưa mới tạnh, may mà hôm qua ngủ sớm nên cũng không quá khó chịu.
Hoan Nhi thì sau khi ăn bữa khuya đã cuộn mình ngủ say ở một góc giường còn khô ráo, Mị múc nước cả nửa đêm, lúc này nhìn mái nhà rách nát của nhà mình, thật sự không buồn ngủ nổi, trời vừa sáng liền ngẩng mặt nhìn hồi lâu, lại đi ra ngoài sân ngửa đầu nhìn chằm chằm đám cỏ tranh khô mục trên mái nhà một hồi lâu. Một lúc lâu sau, mới thở hắt ra một hơi.
Cũng phải năm năm chưa thay rồi, quả thực không chịu nổi mưa gió nữa rồi.
Tay trái nàng bất giác đặt trên thắt lưng rồi lắc đầu đi vào nhà.
Làm cán nông cụ hay gì đó, nàng có thể tự làm, còn sửa mái nhà này, đây đâu phải cái lều lụp xụp trước kia từng ở. Đêm qua dột đến thế, xem ra phên tre chống thấm bên dưới cũng phải thay rồi, chưa nói đến tay nghề chẻ nan, đan phên, thay phên lợp mái, nàng đều không làm được, leo lên mái nhà quấn nan, buộc nan cũng không phải việc nàng làm nổi, phải có bộ pháp đặc biệt mới có thể đi lại trên mái nhà tự nhiên mà không giẫm hỏng mái.
Lấy kéo cắt chỉ đến bên cửa sổ nhờ ánh sáng, lại tháo thêm hai chuỗi tiền. Xòe tiền trên tay nhìn xem, nghĩ đến những chỗ cần sửa, đâu chỉ có mỗi gian phòng ngủ chính này. Nhà chính và nhà bếp cũng cần có người ở, cần để đồ đạc, phòng phụ dùng dệt vải, nhà chứa củi, nhà xí, đây đều là những nơi cần sửa trước. Những chỗ này đã sửa rồi, gian phòng ngủ nhỏ còn lại còn tiết kiệm làm gì? Một gian chính hai gian phụ vốn cùng chung một mái nhà, lần sau sửa riêng lại tốn kém, cắn răng một cái, chẳng bằng lần này sửa luôn một thể, đợi lúc lương thực thu hoạch về còn có thể dùng làm kho tạm. Nơi thật sự có thể tạm thời chưa cần sửa chính là gian nhà dùng làm kho và phòng nuôi tằm, nếu có việc gấp cần dùng, đều có thể xoay xở trong gian phòng trống còn lại của nhà chính.
Nghĩ như vậy, nàng lại tháo thêm năm chuỗi nữa.