Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

Đương nhiên, Nô Nô chắc chắn mình không hề cử động, cũng không biết cách điều khiển “cái hộp” kỳ lạ mà xinh đẹp này di chuyển.

Nô Nô chỉ cảm thấy mắt nhìn không xuể.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô bé được trải nghiệm ngắm phong cảnh từ góc nhìn này. Núi non, cây cối, vách núi được đục ra rồi không biết trát bằng thứ gì mà phẳng lì như mặt đường... Khi thì bên trái sát lại gần, khi thì bên phải áp sát tới, khi thì ngọn núi lớn phía trước dường như sắp bổ nhào vào mắt lại lập tức được tránh né trong nháy mắt, quả thực giống như hóa thành chim ưng sải cánh bay lượn cực nhanh giữa núi non hiểm trở, vừa nguy hiểm lại vừa hùng vĩ lạ thường, đẹp đẽ mới lạ vô cùng!

Cô bé bất giác kinh ngạc thốt lên thành tiếng, nhưng âm thanh này cũng không làm kinh động chủ nhân của đôi tay kia, cứ như thể, đây là tiếng reo vui chỉ thuộc về riêng Nô Nô, chỉ mình cô bé nghe thấy được, giống như tiếng lòng vậy.

Lúc này nếu có chậu nước soi bóng, dáng vẻ của cô bé hẳn là hai mắt mở tròn xoe, miệng há to chắc có thể nhét vừa một quả trứng gà, vừa kích động lại vừa phấn khích.

Khi phát hiện người khác không nghe thấy giọng nói của mình, Nô Nô cũng bạo dạn hơn, không còn dè dặt cẩn thận nữa.

Cô bé đang “oa oa oa” kinh hô thì một giọng nữ êm tai chợt vang lên: “Phía trước có vách núi hiểm trở, xin chú ý tình hình đường sá, giảm tốc độ, đi chậm lại.”

Nô Nô giật nảy mình, mắt liếc ngang liếc dọc, ngoài chủ nhân của đôi tay kia, trong xe này làm gì có người nào khác?

Có điều khi giọng nói này vang lên, tiếng nhạc liền ngừng lại, lẽ nào là người hát đang nói chuyện?

Nhất thời cô bé không nhận ra, bất kể là tiếng hát của người kia hay là câu nhắc nhở lái xe vừa rồi, đều không phải giọng Hàm Dương quen thuộc từ nhỏ của cô bé, thế mà cô bé lại nghe hiểu toàn bộ.

Tốc độ di chuyển của “cái hộp” quả nhiên chậm lại một chút, chẳng mấy chốc, Nô Nô đã nhìn thấy cái gọi là vách núi hiểm trở. Đôi tay kia vẫn thong dong như cũ, Nô Nô cũng tĩnh tâm lại để thưởng thức một loại cảnh núi non hiểm trở hơn.

Biến cố ập đến hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.

Ban đầu trời chỉ như tối đi một chút, rồi từ phía rất xa bỗng vang lên một tiếng sét kinh hoàng, còn chưa kịp kinh ngạc, trong phút chốc bầu trời trên đỉnh đầu dường như thay đổi, mây đen ùn ùn kéo tới như muốn đổ sập, từ trời quang mây tạnh trong nháy mắt rơi vào màn đêm đen kịt không thấy đáy. Núi non, sông nước, sắc trời, đường sá đều biến mất.

Đôi tay đặt trên vòng tròn màu đen siết chặt lại, không biết đã gạt vào đâu, phía trước “cái hộp” bỗng sáng lên một vùng ánh sáng cực chói, chiếu sáng một khoảng rất xa phía trước.

Nhưng chút ánh sáng ấy giữa núi non trùng điệp lại quá nhỏ bé không đáng kể, càng khiến người ta kinh hãi hơn là những tiếng sấm ngày một gần, tiếng sau át tiếng trước, âm thanh vang dội như muốn bổ nát cả đất trời này và hàng ngàn hàng vạn tia chớp chi chít như rắn thiêng cuồng loạn tứ tung, xuất hiện còn trước cả tiếng sấm.

Trong khoảnh khắc ánh chớp rọi sáng ngọn núi xa, Nô Nô nhìn thấy một cái cây mọc trên vách đá cheo leo bị sét đánh gãy ngang.

Cô bé sợ hãi kêu lên một tiếng, co rúm người lại.

“Cái hộp” bỗng dừng khựng lại, nhưng không còn kịp nữa, một bóng trắng khổng lồ ập tới, cuốn phăng cả “cái hộp”, tung lên trời cao.

—“A!!!!!”

“Tỉnh lại đi, Nô Nô, mau tỉnh lại.”

Nô Nô giật mình tỉnh lại, tim còn đập thình thịch, vừa định thần nhìn rõ đã thấy a mẫu nhà mình, cô bé liền bật khóc oa oa: “A mẫu, a mẫu, con mơ thấy tiếng sấm thật lớn, thật nhiều tia chớp, rắn, rắn biết bay, con rắn thật là lớn.”

Một tiếng sấm ầm vang, vừa hay át đi nửa câu sau của cô bé.

Mị lau mồ hôi lạnh trên trán cho nữ nhi, rồi lại lau nước mắt không ngừng rơi của cô bé, vỗ về lưng con an ủi: “Không sợ, không sợ nào, không phải mơ đâu, là sấm thật đó. Nhà dột rồi, mau dậy trước đã.”

Nô Nô: “A?”

Khi cô bé còn đang ngẩn người, một giọt nước rơi xuống, đúng lúc trúng vào trán nàng, rồi trượt xuống chóp mũi. Cô bé kêu “A” một tiếng rồi nhảy dựng lên, gọi rối rít: “Hoan Nhi! Hoan Nhi! Mau dậy, nhà tranh dột rồi!” Vội vàng chạy tới lay đệ đệ dậy, lại luống cuống tay chân ôm lấy cái gối cỏ và chăn vải của mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)