Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa nói, bà vừa chọn một cái lồng mây nhỏ, cẩn thận bỏ con gà Mị đã chọn vào rồi đưa qua.

Nô Nô vui mừng hớn hở nhận lấy, Mị đưa số tiền đã chuẩn bị sẵn cho bà lão.

Bà lão nhận tiền xong, đếm qua trong lòng bàn tay thấy đủ số, đặc biệt là mân mê mấy đồng tiền Tần dày dặn chắc chắn, mừng rỡ khôn xiết, lại nhắc Mị: “Gà thích sống bầy đàn, nuôi một con không dễ đâu, khi nào nương tử dư dả thì nên mua thêm một hai con nữa.”

Còn nhiều hơn thì bà không dám khuyên, thời buổi này chẳng ai dùng thóc gạo nuôi gà, toàn dựa vào rau dại, hạt cỏ và côn trùng, mà hạt cỏ nhiều khi còn không nỡ cho gà ăn, phải để dành trộn vào lương thực cho người ăn, làm sao nuôi nổi nhiều gà.

“Vâng, đa tạ a bà.” Mị cảm ơn bà lão, xách thùng và chậu, dẫn theo Nô Nô và Hoan Nhi đang vui sướng ôm lồng mây quay về tiệm muối.

Những người trong lý đi đổi tiền mua muối lúc này phần lớn đã đổi xong, mua xong, đang đứng tán gẫu trước cửa tiệm muối đợi mọi người tụ tập đông đủ, thấy ba mẹ con nàng lại xách thùng, ôm chậu gỗ, tay Nô Nô còn xách một cái lồng mây nhỏ, bên trong có tiếng chiêm chiếp, không phải gà con thì là gì? Ai nấy đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Mua nhiều đồ thế à?”

Mị cười khổ đáp: “Đúng vậy, nhà hết cả thùng múc nước lẫn chậu gỗ, hai thứ này không thể thiếu, trên đường Nô Nô và Hoan Nhi lại thấy người bán gà con nên mua thêm một con. Túi tiền cũng cạn rồi, may mà bà lão bán gà tốt bụng, bớt cho ta sáu đồng, nếu không thì con gà này cũng chẳng mua nổi.”

Năm đó chạy nạn, ai mà chẳng giữ lại chút tiền phòng thân, nhưng cũng chẳng giàu có gì, nếu giàu có thì đã không phải bán cả hai mẹ con đi làm tá điền cho người ta.

Một câu nói đã thu hút ánh mắt mọi người vào túi tiền bên hông nàng, trông nhẹ tênh, lép kẹp, chẳng phải là trống rỗng rồi sao.

Cũng không còn ngưỡng mộ nữa.

Ai cũng không dễ dàng gì.

Có phụ nhân nói: “Một con gà con khó nuôi lắm, nếu có được hai ba con thì tốt hơn.”

“Vừa rồi bà lão bán gà con cũng nói vậy, nhưng hết cách rồi, đợi sau này ruộng đất có thu hoạch sẽ đổi thêm hai con nữa vậy.”

Câu chuyện cũng dừng ở đó, đợi người tụ tập đủ, mọi người liền đội nắng lên đường trở về.

Trên đường về Vân Dương Lý, Nô Nô xách cái lồng mây nhỏ đựng gà con không rời tay, không chỉ Nô Nô, cả ba đứa trẻ đều nhìn như vật báu lạ, cứ quây quanh con gà con mà Nô Nô xách, còn chu đáo hái lá cây che lên lồng mây nhỏ để che nắng cho gà con.

Đoạn đường hơn hai mươi dặm không thể để mấy đứa nhỏ tự đi về được, Hoan Nhi đi chưa được hai khắc đồng hồ thì đôi chân ngắn đã bước chậm hẳn lại, Mị dọn dẹp một bên quang gánh cho trống, đặt thằng bé vào quang gánh rồi gánh đi. Còn Nô Nô và Trúc Sinh thì ngồi vào đôi quang gánh tương đối trống mà Điền Ông cố ý mang thêm.

Đoàn người áo quần rách rưới, nghèo đến nỗi mua chút muối cũng khó khăn, đi giữa cánh đồng hoang vắng, nhưng trong mắt Nô Nô lại tràn ngập màu sắc của hạnh phúc.

Các nàng đã có nhà, có đất, có lương thực, có nông cụ, lại có thêm gà con, sau này ruộng đất sẽ cho nhiều lương thực hơn, gà con sẽ lớn thành gà mái, gà mái đẻ trứng, ấp ra nhiều gà con hơn nữa... Ánh mắt nàng tràn đầy niềm hy vọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)