Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Nói đến đây, bà nhìn thùng và chậu gỗ Mị đang xách trên tay, thấy còn mới tinh, bên trong trống không, có chút thất vọng, nói: “Nếu dùng tiền, là loại tiền anh thì một con gà con không dưới sáu mươi sáu đồng.”

Đây là đại nữ nhi ở nhà đã tính giúp bà, nếu người mua dùng tiền lẻ các loại không đều nhau, bà lão nghĩ chắc phải nhờ chủ tiệm phía sau cân giúp mới được.

Mị nghe giá tiền này, còn đắt hơn nửa thăng muối đến sáu đồng.

Nàng cúi mắt nghĩ lại giá mà chủ tiệm muối lúc nãy đưa ra cho đồng Tần bán lưỡng và loại tiền anh nhẹ nhất chưa đến một thù, đừng nói bà lão tính toán khó khăn, ngay cả nàng không có đồ cân cũng tính đến phát chóng mặt.

Một lúc lâu sau, nàng nhẩm tính ra một đồng Tần bán lượng tương đương khoảng mười bốn đồng rưỡi tiền giáp, mà đây cũng không phải là con số cố định, ngay cả tiền giáp cũng có đồng nặng đồng nhẹ.

Nàng tính toán một hồi, đặt thùng múc nước và chậu gỗ xuống, đổ tiền trong túi ra lòng bàn tay, nói: “Trong tay ta còn bốn đồng Tần bán lượng, quy đổi ra tiền giáp thì khoảng năm mươi bảy, năm mươi tám đồng, cộng thêm ba đồng tiền giáp nữa, tổng cộng khoảng sáu mươi đồng, bà xem, có thể mua một con không?”

Đầu óc bà lão như hồ dán, hoàn toàn tính không nổi, nhưng khi nhìn thấy đồng Tần bán lượng, tấm lưng còng của bà cũng hơi thẳng lên một chút, ánh mắt nóng rực không thể che giấu.

Trải qua mấy năm nay, ai cũng biết tiền Tần là tốt nhất.

Nếu thật sự bốn đồng tiền Tần cộng ba đồng tiền giáp này có giá trị sáu mươi tiền anh, rẻ hơn sáu đồng... bà lão đắn đo một hồi rồi cũng chấp nhận. Tiền giáp quá nhẹ, như bọn họ không có gì để cân đo, nhận tiền giáp hay tiền anh gì thì mười lần cũng có đến chín lần bị người ta lừa.

Nhưng tiền Tần thì khác.

Bà cắn răng: “Tiểu nương tử có thể chờ một chút không? Lão bà đây tính không ra số tiền này, ngươi cho ta qua tiệm lương thực phía sau hỏi xem được không?”

Mị cười nhẹ, gật đầu đồng ý.

Bà lão nghe nàng đồng ý, lòng nhẹ nhõm, xách giỏ gà con và chùm lồng mây nhỏ đi về phía tiệm lương thực phía sau, ngập ngừng bước vào tiệm, vẻ mặt có phần lấy lòng hỏi chủ tiệm lương thực xem bốn đồng Tần bán lượng và ba đồng tiền giáp thì đáng giá bao nhiêu.

Không lâu sau chắc là đã có câu trả lời, bà cúi người cảm ơn chủ tiệm mấy lần rồi mới vội vàng xách giỏ ra.

“Được, ta bán một con cho ngươi.” Bà đặt giỏ xuống đất, nói: “Nương tử cứ tự chọn một con đi.”

Nô Nô và Hoàn Nhi nghe bà lão chịu bán gà con cho mình, lòng vui sướng, hai đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại giữa đám gà con trong giỏ.

Rõ ràng là rất muốn chọn ra con khỏe mạnh nhất, lớn nhất, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không quyết được, cuối cùng đều nghiêng đầu nhìn a mẫu.

Mị nhìn qua, chọn một con trông khá khỏe mạnh trong số đó bắt lên xem xét, nhìn kỹ, xác định là gà mái, lúc này mới nhìn Nô Nô và Hoàn Nhi: “Lấy con này nhé?”

Hai đứa nhỏ nào biết chọn lựa, nhìn con nào cũng thấy xinh xắn, nghe vậy liền gật đầu lia lịa: “Dạ, lấy con này ạ.”

Bà lão nhận lấy con gà Mị đã chọn, cầm trong tay xem xét rồi cười nói: “Nương tử thật tinh mắt, con gà này đầu nhỏ, chân ngắn, mình tròn, lưng hẹp và dốc, bụng săn chắc, chắc chắn là gà mái.”

Gà trống có thể gáy sáng, nhưng gà mái thì đẻ trứng, cho nên mua gà con đa số đều chọn gà mái mới tốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)