Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

Những nếp nhăn vừa mới hằn sâu trên mặt Điền Ông dần dần giãn ra vài phần, hiếm khi có tâm trạng tốt mà hùa theo ba đứa trẻ: “Đúng, đều là những đứa trẻ hiếu thuận, đồ ăn thức dùng chúng ta đều tự mình trồng ra.”

Lúc mua muối tiếp, cũng không còn mặt mày ủ ê nữa, thản nhiên hỏi chưởng quỹ liệu có thể dùng vải gai dệt tốt để đổi muối không.

Giữa dân đen, việc lấy vật đổi vật khá phổ biến, nhưng tiệm muối tương giấm lại không thu mua vải gai, chưởng quỹ chỉ họ đến cửa hàng chuyên thu mua vải gai và kén tằm ở dãy thứ ba bên trái: “Có thể đến đó bán vải gai, rồi quay lại đây mua muối là được.”

Lời này vừa nói ra, những người hôm nay mang theo vải gai, chiếu, vải vóc, trứng gà định đến đổi muối, liền nhao nhao hỏi thăm cửa hàng tương ứng ở đâu, nhất thời đám đông tản đi quá nửa.

Mị không có gì để đổi, dùng Tần bán lượng mua một thăng muối, hai mươi đồng Tần bán lượng mang theo thoáng chốc chỉ còn lại mười một đồng, nhìn giá lương thực giá muối hiện giờ, cộng thêm mấy trăm đồng Hán bán lượng lớn nhỏ không đều trong túi tiền, không biết còn đủ mua chậu gỗ và thùng múc nước không.

Nàng đã lâu không về quê, bèn hỏi thăm chưởng quỹ xem tiệm đồ gỗ ở dãy nào, nhờ cha con Điền Ông đang canh lương thực ở cửa tiệm muối trông giúp chỗ lương thực, rồi dẫn Nô Nô và Hoan Nhi đi dọc đường tìm đến.

Đến tiệm đồ gỗ hỏi giá, giá thùng giá chậu cũng tăng, chậu cỡ vừa hai trăm bốn mươi tiền một cái, thùng múc nước loại nhỏ nhất ba trăm sáu mươi tiền một cái. Đương nhiên, vì tiền lưu thông trên thị trường hiện nay phần lớn là Tiền giáp chưa đủ một thù, nên đây là báo giá bằng Tiền giáp.

Sáu trăm tiền, đây thực sự không phải là khoản tiền nhỏ, nhưng đôi thùng nhặt được dùng để tưới ruộng, khó tránh khỏi dơ bẩn, thùng múc nước trong nhà là thứ nhất định phải mua, còn chậu gỗ, rửa mặt thì có thể dùng cái vại vỡ đốt ngải trong nhà rửa sạch đi mà dùng, nhưng cả nhà ba người tắm rửa, dù chỉ là lau người, cũng không thể dùng chung với đồ rửa mặt được.

Mị vốn yêu sạch sẽ, Nô Nô từ nhỏ còn kỹ tính hơn nàng, nước cũng phải đun nóng mới chịu uống, hỏi nguyên do cũng không ra, tóm lại nước ở đầu ruộng bờ mương Nô Nô tuyệt đối không uống, nói là có sâu.

Nước uống đã vậy, các phương diện khác cũng tương tự, cho nên dù đã ở lều tranh mấy năm, trông vẫn hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác trong trang. Hoan Nhi từ nhỏ được nàng dạy bảo, thói quen về phương diện này cũng tốt, ba mẹ con thật sự có cùng một tính nết.

Lúc này cũng không phải nghèo túng đến mức thật sự không sống nổi nữa, nên Mị sẽ không vì tiết kiệm khoản tiền này mà bỏ qua vấn đề vệ sinh cơ bản nhất.

Nàng cắn răng, đổ hết những đồng Hán bán lượng lớn nhỏ nặng nhẹ không đều trong túi tiền ra, nhờ chưởng quỹ tiệm đồ gỗ cân lên, lại thêm bảy đồng Tần bán lượng, chưởng quỹ trả lại nàng ba đồng Tiền giáp, lúc này mới xem như trả đủ tiền một cái chậu gỗ cỡ vừa và một cái thùng múc nước loại nhỏ.

Tay trái xách thùng, tay phải ôm chậu bước ra khỏi tiệm đồ gỗ, túi tiền lúc đến căng phồng giờ đã xẹp lép, bên trong chỉ còn lại bốn đồng Tần bán lượng và mấy đồng Tiền Giáp.

Gáo thì không cần mua, cũng mấy chục tiền, đợi tự mình trồng bầu vậy, trước khi trồng được thì tạm dùng chén gốm ống trúc đã.

Nô Nô còn đang canh cánh nhớ về hoài bão lớn lao mình vừa đặt ra, nàng muốn nuôi gà đổi tiền nuôi gia đình, thấy a mẫu nhà mình đổ sạch túi tiền, chỉ còn bốn đồng tiền lớn nhất gọi là Tần bán lượng và ba đồng tiền nhỏ nhất, lúc này mới ngước mắt hỏi nàng: “A mẫu, tiền của chúng ta còn đủ mua gà con không?”

Lần này ngay cả Hoan Nhi cũng nhìn sang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)