Mị nhìn dãy hàng quán trước mắt, chẳng phải là vắng vẻ sao? Cảnh náo nhiệt mà Tín Điền nhìn thấy e cũng là chuyện khi còn bé rồi.
Một thiếu nữ trong nhóm người hôm nay theo cha mình đến ghi danh hộ tịch, người cũng từng bán mình làm nô ba năm trước, nói: “Gạo một hộc vạn tiền, ngựa một con trăm trăm lượng, trâu dê gà heo đều tính theo giá lương thực, có mấy ai ăn dùng nổi. Tự nhiên là vắng vẻ rồi.”
Mị nhìn sang nàng ấy, thiếu nữ này nhà ở bên phải xóm, ba bốn năm trước ước chừng mới mười một, mười hai tuổi. Nàng không thích bên phải xóm, không có việc gì ít khi qua đó, nên không quen biết, cũng chẳng biết tên, bèn bỏ qua cách xưng hô mà hỏi: “Ngươi rất rành những giá cả thị trường này?”
Thiếu nữ lắc đầu, “Cũng không gọi là rành, mấy năm nay ta đều làm tạp vụ ở nhà bếp sau, đám vú già nhàn đàm có thể nghe được đôi chút, năm nay thỉnh thoảng được theo vú già đi mua sắm giúp xách giỏ, cũng đã tận mắt thấy qua.”
Nghĩ lại ba năm trước nàng ấy bị bán đi cũng chỉ đổi được cho nhà một thạch sáu đấu đậu mạch, còn chẳng bằng giá hai con heo trong chợ.
Thiếu nữ thở ra một hơi, may mà thoát ra được, giờ lại là dân lành, nếu còn ở lại nhà chủ thì mười phần hết chín sẽ bị gả cho lão nô coi chuồng bò, tuổi tác sắp bằng cha nhà nàng ấy, nghĩ lại mà thấy sợ.
Cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu, đã đến tiệm muối tương giấm là thứ cần kíp nhất của các nhà. Nữ nhân đi đầu tiến lên hỏi giá muối, vị chưởng quỹ kia ngước mắt nhìn đám người gồng gánh đẩy xe ngoài cửa tiệm, cũng biết là tình hình gì rồi, khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười, nói: “Phải xem dùng loại tiền nào.”
Nữ nhân ngập ngừng sờ túi tiền trong ngực: “Dùng Hán bán lượng giá thế nào? Dùng Tần bán lượng thì giá thế nào?”
Chưởng quỹ vừa nghe Tần bán lượng, nụ cười trên mặt tức thì hòa nhã hẳn lên, vẻ tươi cười cũng chân thật hơn nhiều, cười nói: “Nếu dùng Tần bán lượng, tám trăm ba mươi ba tiền một thạch, tám mươi ba tiền một đấu, nếu mua một thăng thì lấy chín tiền, trả lại tám đồng tiền giáp. Nếu dùng Hán bán lượng thì phải xem chất lượng mới định giá được.”
Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ những người chạy trốn vào núi sâu đầm lầy từ khi Hán Vương vào Quan Trung đến giờ chưa từng ra núi, còn lại đều hiểu ý trong lời của chưởng quỹ.
Nữ nhân hỏi giá lấy túi tiền ra, móc một đồng Hán bán lượng đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ vừa cầm vào tay, không cần cân, chỉ dựa vào kinh nghiệm liền nói: “Tiền giáp, chưa đủ một thù, nếu đều là chất lượng này, tính một vạn hai ngàn tiền một thạch, một trăm hai mươi tiền một thăng, có điều tiền giáp bây giờ đa phần chất lượng không đồng đều, nên nếu số lượng nhiều thì vẫn cần phải cân.”
Sắc mặt nữ nhân cực kỳ khó coi, một nữ nhân khác bên cạnh nàng ấy cũng móc ra một đồng Hán bán lượng: “Chưởng quỹ, ngài xem giúp đồng này của ta.”
Chưởng quỹ cầm lên xem xét thấy khá lạ: “Đây là lô Hán bán lượng đầu tiên phải không, xem ra cũng được ba thù, nếu đều là chất lượng này, thì ba ngàn ba trăm ba mươi ba tiền một thạch, ba mươi tư tiền một thăng.”
Mấy người phía sau lấy tiền ra nhờ chưởng quỹ xem giúp, báo ra lại toàn là giá khác nhau, những đồng Hán bán lượng kia lớn nhỏ khác nhau, nặng nhẹ không đều, nếu trong tay là tiền tạp thì cần phải cân lên để định giá.
Ngu và Kinh Ảo là những người đã chạy trốn từ khi Hán Vương vào Quan Trung, vẫn ẩn mình nơi núi sâu chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng thấy Hán bán lượng, đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, Nô Nô vốn tò mò đủ chuyện cũng bị chưởng quỹ kia làm cho ngơ ngác cả mặt.