Nô Nô cùng Hoan Nhi lớn như vậy nhưng lần đầu tiên cùng một đám người cùng nhau ngồi xe hươu, cầm bó đuốc đi đường đêm, cực kỳ tò mò, hai tỷ đệ cùng Trúc Sinh một trái một phải chia ra ngồi hai bên, ôm giá gỗ nhỏ phía trên bánh xe, vừa nhìn cảnh đêm vừa thì thầm nói chuyện của hài tử, thỉnh thoảng lại hỏi người lớn một câu trong thôn là gì.
Vị trí địa lý của Vân Dương hơi chếch, gần dưới chân Nam Sơn, lộ trình đến hương bộ không gần hơn đường từ bến đò trở về nhà ngày hôm trước là bao. Trời chưa sáng xuất phát, sau Tỵ chính (10h sáng) mới đến.
Hương bộ cũng là một thôn xóm nhỏ xung quanh là tường đất, từ bên ngoài nhìn vào cũng không khác gì Vân Dương lý cùng một cái lý nhìn thấy trên đường. Ngay cả cổng cũng giống vậy, có người gác cổng trông coi, chỉ là trở ra Nô Nô mới phát hiện, vẫn có điểm khác biệt với Vân Dương lý.
Vừa vào cửa không phải là đường sá nhà cửa hợp quy tắc, đập vào mắt gần nhất là hai nơi kiến trúc nhìn không giống với những gì nàng nhìn thấy trước đó.
Mị gánh gánh không, nhìn Nô Nô nhìn trái nhìn phải, biết được nữ nhi luôn hiếu kì thế giới bên ngoài điền trang, đang muốn nói chuyện với nàng một chút, Nô Nô đã chỉ cờ đình ở nơi xa, nói: “A mẫu, nơi đó là hương thị đúng không? Tín Điền nói nơi có thị lâu treo cờ đình chính là hương thị.”
Ngu ở một bên nghe được, cười: “Nô Nô biết thật nhiều.”
Nô Nô đắc ý, nếu lúc này có cái đuôi nhỏ hẳn là cũng đang vểnh lên quơ quơ rồi, Trúc Sinh cùng Hoan Nhi liền duỗi cổ nhìn theo hướng hương thị mà Nô Nô nói, đáng tiếc, ngoại trừ cửa thị cùng cờ đình cao hai tầng, cái gì cũng nhìn không thấy.
Mị ở một bên nói: “Chờ đi hương bộ làm xong chính sự liền mang các ngươi đi hương thị nhìn xem.”
Ngu nghe nàng nói lời này, liền nói: “Nhà chúng ta lát nữa cũng đi, đến mua chút muối. Ngươi mua cái gì?”
“Cũng là muối, lại mua thùng cùng chậu gỗ cần dùng.”
Mấy thứ này trong cuộc sống đều không thể thiếu được, Vân Dương lý là một trong ba lý lệch nhất Trường An hương, đi đi về về hương bộ một chuyến đã hết một ngày, sau này Mị hẳn là không thời gian đi lại, huống chi hơn mười dặm không có người ở, không kết đội hành tẩu cũng chẳng an toàn, không nói vong dân giặc cỏ, ít người, ở nơi hoang dã, dã vật cũng nhiều. Thừa dịp hôm nay mua đồ là thích hợp nhất.
Nàng hỏi Ngu: “Ngươi có biết bây giờ muối giá bao nhiêu không?”
Ngu lắc đầu: “Hỏi vài nhà, đều là sau khi thu hoạch vụ mùa mới dùng lương thực để đổi. Lúc ấy giá thóc gạo ngang với muối, một thăng thóc mới đổi được một thăng muối, giờ giá cả thế nào thì ta cũng không rõ. Chỉ là bây giờ phàm những thứ có thể ăn được như lương thực, thịt, rau, mỡ, tương, muối, đậu, giấm, thứ nào cũng đắt đỏ, lát nữa ta đi hỏi thử xem sao. Nhà ta mang theo nửa gùi đay đã dệt xong ở trên núi để đổi, cũng không biết đổi được bao nhiêu.”
Mị vừa nghe giá muối ngang với giá thóc, da đầu liền run lên, nghĩ đến chuyện giá thóc bây giờ mà Trần Trung nghe ngóng được chẳng kém gì thời Hán năm thứ hai, nhất thời cũng không còn tâm trạng nói chuyện nữa.
Đợi khi vào đến sân lớn của hương bộ, bên trong ồn ào huyên náo có mấy chục người, sớm đã có những người trong lý đến trước làm các thủ tục nhập hộ tịch.
Việc kiểm tra sổ sách hộ tịch tốn nhiều công sức, nhưng hương lại rất có quy củ trong việc lưu trữ hộ tịch của các lý, tìm kiếm cũng nhanh, đám người Vân Dương Lý đợi chưa đến nửa canh giờ thì cũng đến lượt. Từng nhà thay phiên nhau lên trước, kiểm tra sổ sách cũ, ký phát hộ tịch mới, xác nhận đầy đủ các loại sổ sách như: Trạch viên hộ tịch, niên tế tịch, điền mẫu địa tịch, điền mệnh tịch và điền tô tịch, một bản giao cho chủ hộ, hai bản còn lại hương bộ và huyện nha giữ lại. Cầm hộ tịch mới này là có thể đi mua hạt giống, nông cụ và lương thực.
Khi Mị nhận được hộ tịch của nhà mình, trong lòng không khỏi phức tạp, trước đây, tên của nàng và Nô Nô đều ở dưới hộ tịch của Trần gia, cùng với vườn tược, ruộng đất, gia súc, nông cụ xếp chung một chỗ, viết hẳn là mấy chữ “hộ hạ tỳ Mị” và “hộ hạ tỳ Nô Nô”, chỉ là Hoan Nhi, hai năm trước, cũng đã trở thành “Hộ hạ nô Hoan Nhi” trong hộ tịch của Trần gia.
Giờ đây cuối cùng đã trở lại làm chủ hộ, có được hộ tịch mang tên mình, Nô Nô và Hoan Nhi cũng đều có tên trong đó, trở thành con nhà lương dân, không còn là nô tỳ nữa.