Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Tìm về là không thể tìm về được, năm đó nàng vì mình và Nô Nô có thể sống sót nên đã ủy thân cho Trần Trung, nhưng nếu Trần Trung thành hôn, nàng đã thoát thân, sao còn hướng về phía bên kia nữa. Chỉ là trải qua một cuộc hôn nhân, trải qua việc xin giúp đỡ không có ai giúp, mẫu nữ hai người gần như đều mất mạn trong nạn đói, cuối cùng chỉ có thể làm nô cho người vào năm Hán thứ hai, dù là trong lòng nghĩ như thế, Mị cũng đã học được cách không biểu lộ ra trên mặt.

Bởi vì sáng sớm hôm sau phải đi đường xa, hôm nay một nhà ba người ngủ sớm hơn bình thường, ngâm đậu nành để ngày mai nấu cơm đậu, nghĩ đến đến mai phải mua chút muối trở về bèn cầm một cái bình gốm nhỏ đã rửa sạch hong khô vào trong cái sọt, liền đi ngủ sớm.

Lúc trời còn chưa sáng, Ngu ở ngoài viện gọi Mị, Mị thức dậy đứng bên trong cửa lên tiếp đáp, cũng không có gọi hai hài tử, mượn ánh trăng mỏng manh đi nhóm lửa hấp một chút cơm đậu, lúc này mới gọi hài tử dậy, đơn giản rửa mặt ăn cơm sáng, cẩn thận cất kỹ hà bao, gánh đòn gánh đi ra ngoài.

Lúc Ngu ở trong nhà cũng dọn dẹp xong rồi, Nô Nô dắt tay Hoan Nhi, lại một tay nắm y phục a mẫu nàng, thừa dịp ánh trăng đi về phía nhà Ngu, xa xa nhìn thấy Trúc Sinh ở cửa sân, bàn tay đang nắm lấy y phục của mẫu thân liền buông ra, nắm tay Hoan Nhi bước nhanh hơn, đồng thời vui sướng kêu lên: “Trúc Sinh!”

Trúc Sinh trải qua hai ngày đã thân với Nô Nô cùng Hoan Nhi, nhìn thấy tiểu đồng bọn đến, gọi một tiếng Nô Nô liền vui sướng ra đón. Kết quả vừa thấy mặt còn chưa kịp nói chuyện, Nô Nô liền quét qua trong nội viện nhà nó, lập tức nhìn thấy xe hươu một bánh[1] vừa được Qúy Thân đẩy ra.

[1] Giống như xe rùa.

Tiểu đồng bọn cái gì đó lúc này đều bị quên hết, oa một tiếng chạy vội qua, tinh thần kia, lập tức nâng lên tám phần!

“Quý Thân bá phụ, đây là xe nhà ngươi sao?” Một bên ngửa đầu hỏi Qúy Thân, còn vừa oa nha oa nha vòng quanh xe hươu kia mấy vòng, sờ chỗ này ngó chỗ kia, phải nói là cực kỳ yêu thích.

Quý Thân nhìn mà buồn cười, hắn cùng Ngu chỉ có một tiểu tử Trúc Sinh, dáng vẻ lanh lợi giống như Nô Nô, sao không thích? Cười nói: “Cái này lại không phải của nhà ta, nhưng mà hôm nay mượn dùng, một hồi ngươi cùng a đệ ngươi và Trúc Sinh cùng nhau ngồi xe này đi vào trong thôn, bá phụ đẩy các ngươi đi.”

“Cho ta cùng Hoan Nhi ngồi xe hươu?” Thái độ vui vẻ kia của Nô Nô đều thể hiện rõ qua ánh mắt, từ hôm qua trước khi ngủ nàng đã hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải cố gắng, kiên quyết không gây thêm phiền cho a mẫu, không nghĩ tới lại còn có xe ngồi, sao không bất ngờ?

Như thế, lời ngon tiếng ngọt giống như không cần tiền: “Đa tạ Quý Thân bá phụ, bá phụ ngươi thật là tốt! Có xe hươu ngồi hôm nay chân của ta cùng Hoan Nhi cũng không cần đau nữa, ngươi không biết đâu, hôm kia ta đi nhiều đến mức chân mọc rất nhiều bong bóng, đau muốn chết luôn.”

Tiểu nữ oa nói chuyện trầm bồng du dương, trước khi nói đau muốn chết luôn còn nhe răng lắc đầu xuýt xoa một tiếng, chọc cho Quý Thân và Điền Ông vừa gánh đòn gánh không ra đều phải bật cười.

Cái này không cho nàng ngồi xe há không phải là trơ mắt nhìn nàng lại đau một lần sao?

Lúc hai nhà đến lý môn đã có một hộ tới trước, Lý Khôi, Điền Điển cùng người gác cổng cũng sớm ở trong lý môn chờ lấy. Ba nhà đứng tụm lại, chờ ước chừng hơn một phút, lần lượt lại có bốn hộ tới, lại có hai lão ông mỗi người mang theo một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, Mị nhận ra là người bị trong nhà bán vào năm Hán thứ hai, nghĩ cũng là mấy ngày nay vừa đón trở về. Như thế là đủ người rồi.

Lý Khôi đốt bó đuốc đi ở phía trước dẫn đường, Điền Điển ở phía sau, hai bó đuốc trước sau chiếu vào, chín gia đình lập thành một tiểu đội không ngắn chậm rãi bước đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)