Nô Nô nghe được hai chữ Đại phu, lỗ tai liền dựng thẳng lên, đợi a mẫu nhà mình và Ngu bá mẫu hàn huyên xong rồi, nàng nhích lại gần ngẩng đầu hỏi Ngu: “Ngu bá mẫu, Trúc Sinh a huynh đâu? Không cùng người đến đây sao?”
Ngu bị nàng hỏi như vậy, nói: “Vừa rồi cùng ta trở về, chạy đến chỗ lý chính xem náo nhiệt rồi, Nô Nô có đi không, hộ thứ năm hẻm thứ sáu trong lý, ngươi qua đó, bảo đảm tìm một cái là thấy ngay.”
Mắt Nô Nô liền sáng ngời, lập tức nhìn a mẫu nhà mình.
Thấy bộ dạng nàng vội vã muốn đi xem “Đại phu”, Mị không khỏi bật cười, nói: “Đi đi, đừng chơi quá khuya, ta đã làm xong bữa tối, con và Hoan Nhi liệu chừng thời gian mà về.”
Nô Nô vâng dạ, dắt Hoan Nhi chạy ra ngoài.
Ngu thấy Nô Nô như vậy cũng thấy sốt ruột, cười nói: “Ta cũng đi xem, ngươi có đi không?”
Mị lắc đầu: “Ngươi đi đi, ta không đi đâu, cắt cỏ cả ngày giờ mệt lắm, đợi Nô Nô về kể cho ta là được, nha đầu đó thích huyên thuyên.”
Ngu vẫn còn hăng hái, cười từ biệt rồi cũng theo đám đông đi xem náo nhiệt.
Chưa đầy hai khắc sau, Nô Nô quay về, miệng nàng lải nhải không ngừng, nhưng không phải vẻ hưng phấn, mà là hứng chí đi, thất vọng trở về.
“A mẫu, vị đại phu kia nhìn chẳng có gì đặc biệt, chỉ mặc giáp phục, nghe nói còn có một thanh đao sắt giấu trong nhà, không thấy rõ hình dáng ra sao, còn lại thì chẳng khác gì chúng ta.”
Hoan Nhi gật gù, giơ tay phải, lấy ngón tay trái chỉ vào chỗ miếng vá nhỏ trên khuỷu tay phải: “Y phục của đại phu cũng có miếng vá.”
Đưa ra hai ngón tay nhỏ: “Hai cái.”
Nô Nô bổ sung: “Chúng ta đứng xa, còn có chỗ chưa nhìn thấy, có thể không chỉ có hai cái, hơn nữa cũng giống chúng ta, mặc bố y, chẳng có chút phong thái oai phong nào như ta tưởng.”
Mị bật cười, “Giờ ngươi đương nhiên không thấy được phong thái oai phong, sĩ tốt lập công trong quân được phong tước, sau khi xác định được sự khen thưởng của quan trên, phải do quân đội báo lên huyện nha, huyện nha lại căn cứ vào đó để sửa lại hộ tịch và ban thưởng ruộng đất, nhà cửa, hiện tại tước vị chưa tới, nhìn đương nhiên không có gì khác biệt.”
Nô Nô bừng tỉnh, lại hỏi: “Vậy sẽ được ban thưởng những gì?”
“Vườn, nhà, đất, ruộng, nô tỳ, vải vóc, hoặc có thể có cả vàng bạc tiền của? Ta cũng không rõ, đây đều là quy củ của tiền triều, nay là Hán, hai mươi cấp tước vẫn được sử dụng, công huân có được ban thưởng như vậy không thì không rõ.”
Nô Nô nghe ngây ngẩn cả người, một lúc sau lại đuổi theo hỏi hai mươi cấp tước là gì, Mị vừa dọn cơm lên, vừa nói: “Đến giờ dùng bữa tối rồi, cùng Hoan Nhi rửa tay, rồi từ từ nói.”
Nô Nô nghe lời đi múc nước, dẫn Hoan Nhi ra ngoài nhà rửa tay, vừa nghe mẫu thân giảng giải về hai mươi cấp tước.
Tước vị cao đối với dân đen mà nói là thứ xa vời không thể với tới, Mị cũng chỉ biết đại khái mà thôi, rảnh rỗi kể cho hai đứa trẻ nghe để mở mang kiến thức.
Trong lúc nói chuyện, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, ba bát mỗi bát một nắm cơm nhỏ, một bát canh lấy nước luộc cơm lọc qua, thêm lá hành và chút muối nấu thành, ba mẹ con cùng bưng vào nhà chính.
Trong nhà chính, tấm chiếu cói trải dưới bàn ăn đã cũ, lúc thử giặt giũ mới phát hiện đã mục, không giặt được, lại không nỡ vứt, bèn dời sang một bên. Hai cái bàn, Mị một cái, Nô Nô và Hoan Nhi dùng chung một cái, cả nhà quỳ gối trên chiếu trúc dùng bữa tối.
Cơm canh đạm bạc, hai đứa trẻ vẫn vùi đầu ăn ngon lành, vì thức ăn có hạn, mỗi một miếng đều được trân trọng. Nhà nghèo cũng chẳng có quy tắc “ăn không nói” gì, Nô Nô lại là người hoạt bát, rất nhanh đã nhớ ra một chuyện, đắc ý nói: “A mẫu, người có biết Trúc Sinh ca ca vì sao lại tên là Trúc Sinh không?”
Vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ đắc ý, như thể biết được chuyện gì ghê gớm lắm.
Mị rất phối hợp, hỏi nàng: “Vì sao?”
Nô Nô rất vui vẻ, thân mình bất giác hơi nghiêng về phía a mẫu, khẽ nói: “Bởi vì Ngu bá mẫu sinh hắn ở trong một rừng trúc, cho nên đặt tên hắn là Trúc Sinh.”