Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Đại phu gì đó thật không thể nói trước, Mị mới vừa cùng tỷ đệ Nô Nô nói qua tước vị Đại phu, chạng vạng Ngu liền mang theo dáng vẻ chân cũng run rẩy hoảng hốt lại kiêm cả kích động, hưng phấn, hâm mộ và khó có thể tin “bay” lại đây.

“Mị, ngươi có biết không, trong lý chúng ta có Đại phu rồi! Tước vị Đại phu!”

“Có binh sĩ trở về rồi?”

“Trở về rồi! Lúc bọn ta từ trong ruộng trở về nghe được ở lý môn, là hộ thứ năm hẻm thứ sáu trong lý, trượng phu của Huệ Ảo. Giỏi thật! Đây chính là Đại phu đó!”

Người dân quê mùa như các nàng ngày thường có gặp cũng không gặp được, nếu thật sự gặp được cũng phải cung kính hành lễ, sự tồn tại mà ngay cả ngưỡng mộ cũng không dám ngưỡng mộ!

Mị ở trong điền trang đã nghe được mấy ngày rồi, hôm qua trên thuyền còn nghe được nửa đường, cho nên đối với việc trong lý có một Đại phu trở về cũng không kinh ngạc, cười nhạt nói: “Mấy ngày trước ta nghe được trong điền trang, trong chiếu thư của thiên tử có nói, binh sĩ về nhà, không có tội mà không có tước vị hoặc có tước vị nhưng không đến tước Đại phu đều ban thưởng tước Đại phu, lại qua mấy ngày nữa, đợi người trở về càng nhiều, trong lý có lẽ còn có thể có thêm vài Đại phu cũng không biết chừng.”

“Chỉ cần không có tội đều ban thưởng tước Đại phu?” Ngu có chút ngây người.

Các nàng trốn vào thâm sơn, tin tức là do thợ săn già thường ra ngoài núi nghe ngóng từ bạn bè thân thích bên ngoài núi truyền về. Thợ săn già không biết chữ, tin tức kia cũng là do người ta truyền miệng đến tai, cho nên chỉ biết binh sĩ về nhà, nô tỳ được miễn làm thứ dân, quan phủ cũng không truy cứu tội bỏ trốn của các vong hộ các nàng, hơn nữa còn khôi phục tước vị ruộng vườn cũ, còn cặn kẽ hơn, lại làm sao mà biết.

“Theo như ngươi nói, phàm là có thể sống sót trở về, vậy chẳng phải phần lớn đều có thể thăng tước Đại phu?”

Ngu cũng không biết triều đình hiện giờ là chương trình gì, nếu theo trước kia, năm khoảnh đất, năm căn nhà, lại ban thưởng nô bộc, nếu lại mưu một chức quan, Ngu cũng không tưởng tượng ra được đó là ngày tháng tốt đẹp đến thế nào.

Nàng ấy nuốt nước miếng: “Như thế há chẳng phải liều một phen sinh tử, kiếm được vinh hoa phú quý mà mấy đời con cháu cũng hưởng thụ không hết, ngay cả môn đình cũng thay đổi.”

Năm khoảnh[1] đất! Toàn bộ đều cho thuê, cả nhà nằm ở nhà ăn cũng ăn không hết sao? Đời này cái gì cũng không cần làm rồi.

[1] Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta

Mị thấy nàng ấy hâm mộ, nói: “Cũng là không biết bao nhiêu lần chém giết sống chết đổi về, lên chiến trường có thể trở về rốt cuộc là số ít, người như chúng ta có thể bình bình an an sống sót cũng rất tốt.”

Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Mị không hiểu câu này, nhưng lại hiểu rõ đạo lý này. Chỉ nói năm Hán thứ hai chư hầu các nơi phạt Sở, năm đầu tiên nàng mới vào điền trang từng nghe Trần Trung lúc nhàn rỗi nói qua với nàng, trận chiến kia thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Tứ Thủy đều vì thi thể tắc nghẽn mà không chảy, dưới trướng Hán vương gần như không có bao nhiêu sĩ tốt sống sót, giữa chừng nghe đồn thương vong có mười vạn người.

Mười vạn, con số này là Mị dù có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra được, hoặc có khoa trương, nhưng tất cũng là cực kỳ thảm thiết, mà trận chiến kia đi theo Hán vương, phần nhiều là con em Quan Trung.

Ngu nghe được lời này, ngẫm lại bây giờ trong đồng hoang bình thường đi mấy chục dặm không thấy bóng người, lại nhìn tình trạng trong lý, trừ bỏ Lý tư và vong hộ mới trở về, các nhà còn lại phần lớn là phụ nhân chống đỡ môn hộ, hiếm thấy nam tử, không phải già yếu thì chính là thân có tàn tật. Nhất thời cũng tỉnh táo lại rất nhiều.

“Vậy cũng đúng. Không thể chỉ nhìn vinh hoa phú quý trước mặt người ta, không thấy máu tanh đao binh sau lưng người ta.” Đôi chân vừa rồi còn kích động đến mức bay bổng lúc này cuối cùng cũng chạm đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)