Nô Nô dù lanh lợi đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, làm sao nghe ra được người lớn đang ngầm tìm cách tách mình ra.
Ánh mắt Mị khẽ động, tuy có chút nghi hoặc nhưng không nói gì, nhìn ba đứa trẻ nói cười đi về phía vườn sau rồi dẫn Hiền và vị Khúc tẩu kia vào nhà chính.
Mời hai người vào sảnh ngồi, nàng vào bếp pha trà, Hiền vội tìm cớ đi theo.
Mị cũng nhân lúc này mới có dịp hỏi nàng: “Những lời Nô Nô vừa hỏi cũng là điều ta muốn hỏi, phu quân và thúc thúc của ngươi đã bình an trở về chưa? Hơn nữa, lúc này đáng lẽ phải đốn dâu chứ? Sao ngươi lại rảnh rỗi qua đây? Vị Khúc tẩu kia sao lại đến cùng ngươi?”
Vừa nghe Mị hỏi đến phu quân và thúc thúc của mình, ánh mắt Hiền chợt ảm đạm, nói: “Vừa về quê đã nghe ngóng được, người mất từ hai năm trước rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây