Ông Hồi không chịu nổi dáng vẻ đó của hắn, nói: “Ngươi cứ giấu giấu giếm giếm thế làm gì, lát nữa người ta tỉnh dậy chẳng phải liếc mắt một cái là đoán ra ai làm sao.”
Cái vẻ ân cần đó, đến hắn còn nhìn ra, lẽ nào Mị lại không nhận ra?
Phùng Sán nghe vậy, ý cười càng đậm: “Chính là muốn nàng ấy nhìn ra.”
Đã sớm muốn làm như vậy.
Tiếng ếch kêu râm ran suốt đêm trong mơ cuối cùng cũng ngừng lại khi trời vừa hé sáng, Nô Nô mơ màng nghĩ, có lẽ lúc này đến lượt lũ ếch đi ngủ rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây