Phùng Sán nhướng mày cười cười, cũng không thấy hắn có động tác gì cố ý, chỉ cần nam nhân phía sau còn cố gắng vượt qua hắn để nhìn người, mỗi bước chân của hắn đều vô cùng tự nhiên, nhưng mỗi bước đều chặn đứng đối phương, dù sao thì ánh mắt dính nhớp kia đừng hòng dán lên người Mị được nữa.
Mị thực ra cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng đâu phải người không có cảm giác, ánh mắt nhìn chòng chọc như vậy nàng sao lại không cảm nhận được chứ? Mấu chốt là nàng và người nọ thật sự không thân quen, ngay cả tên cũng không nhớ ra nổi.
Tạm không bàn đến lý do Phùng Sán làm vậy là gì, tóm lại là đã khiến nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Vì vậy chỉ làm như không biết, nhờ chưởng quỹ sắp xếp người giúp nàng chuyển vò gốm và trư anh ra xe đẩy bên ngoài buộc lại, trả hai ngàn bốn trăm tiền, chào qua loa vị hàng xóm người Khúc Dương Lý này rồi xoay người rời đi.
Nàng vừa đi, Phùng Sán lập tức không đấu đá với người phía sau nữa, sải bước đi theo, đưa cái sọt trên tay cho Mị: “Làm phiền, cầm giúp ta một lát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây