Trần Lý Khôi đối với tình huống trong thôn xác thật quen thuộc, hắn chỉ căn nhà này, Mị mang theo hài tử tiến vào liền tìm được một bộ nồi niêu bộ. Tuy có chút hư hao, phía dưới nồi đã đứt quai, phía trên nồi mẻ một cái miệng nhỏ, nắp cũng không còn, nhưng cái này không sao cả, vết mẻ không lớn, sau này làm cái nắp gỗ, nấu cơm nấu canh đều rất tốt.
Lại chuyển sang ba nhà khác, được bốn cái bát sứ, một cái đĩa cạn, hai cái liễn đất nhỏ cỡ bàn tay cùng hai cái thùng gỗ, nhất là cái thùng gỗ này, cực kỳ đắc lực, thiếu nó mà muốn dùng nước thật sự rất bất tiện.
Về phần đũa gỗ muỗng gỗ, các nhà đều rơi rớt một ít, nhìn thấy đã đen mốc, mấy thứ này lúc các nàng ở trong điền trang cũng là tự mình làm, loại vật nhỏ này khi rời điền trang cũng cho phép các nàng mang ra, lúc này tự nhiên không cần.
Mẹ con ba người ôm đồ tìm được về nhà trước, vừa tới gần cổng, phát hiện một đám bảy, tám người vừa tiến vào, đang nói chuyện với người gác cổng. Một đám người này đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng rách rưới, người lớn còn đỡ, đám trẻ con trên người không thể gọi là quần áo, đó là một đống vải rách buộc lại, miễn cưỡng treo trên người.
Mị nhìn xa xa, ngạc nhiên không nhận ra đây là nhà nào tới, nhưng nàng biết, đây là lại có người trở về. Cũng không dám chậm trễ, gọi Nô Nô và Hoan Nhi: “Chúng ta mau về nhà thôi, lát nữa lại đi ra một chuyến.”
Nô Nô lanh lợi, cũng biết đồ đạc trong nhà còn thiếu nhiều, ôm đồ gốm, đôi chân ngắn ngủn chạy nhanh thoăn thoắt.
Chuyến thứ hai ra ngoài, đám người kia đã không thấy đâu, chắc là đã về nhà mình. Đồ nấu nướng và đồ đựng thức ăn đã có, những thứ khác không cần tìm ở mấy nhà mà Trần Lý Khôi chỉ, ba mẹ con Nô Nô đi vòng trong thôn, lại nhặt được hai cái sọt tre cũ, một lớn một nhỏ. Nô Nô chạy tới hậu viện hoang phế của người ta còn hái được một ít rau dại, nào là rau diếp, rau cần, rau muống, rau khoai, hành, đều mọc trong đám cỏ dại, mỗi thứ không có mấy cây, chắc là trước kia hạt giống rơi xuống đất, sau này gặp mưa lại nảy mầm mọc lên.
Vì chuyện này, hai tỷ đệ Nô Nô đặc biệt cao hứng. Không gì khác, trước kia ở trong điền trang, các nàng còn có một mảnh đất nhỏ trồng rau, tự nấu canh, bây giờ rời khỏi điền trang, rau trong đất đó không còn liên quan gì đến các nàng, trong nhà các nàng bây giờ, ngoài nửa giỏ rau muối mang về, đến một cọng rau có thể ăn cũng không có.
Sau đó, mỗi khi đi vào một khu vườn hoang không người, phàm chỗ nào có cỏ mọc đều xem xét kỹ, thấy thứ gì ăn được, không có cuốc xẻng cũng không sao, hai đứa trẻ trực tiếp nhổ bằng tay. Gặp phải cây nào già, rễ bám chắc, rau nhổ lên được, người ngã chổng vó, vẫn cười ngây ngô. Cũng không chê nhiều, một ngày ăn không hết không sao, phơi khô làm rau khô hay muối chua, đều là đồ quý.
Cho đến khi tới bên ngoài một khu vườn, Nô Nô hăm hở định xông vào, lại bị nương kéo lại.
“A mẫu?”
Mị nhìn khu vườn kia một cái, mắt như bị kim châm, bình tâm định khí rồi mới nói: “Nhà này không cần vào.”
Nô Nô ngây ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt mẹ, thông minh không hỏi nhiều, trong lòng ghi nhớ khu vườn này, kéo em trai Hoan Nhi: “Hoan Nhi, đi, chúng ta đi phía trước.”
Hoan Nhi cười hì hì đáp: “Đi, đi, đi.”
Hai đứa trẻ ngốc nghếch hăm hở, nhìn thế này là đến đói cũng không biết, Mị ổn định tâm trạng, đi theo sau hai đứa trẻ, bỏ lại khu vườn kia sau lưng, không thèm liếc mắt nhìn lại.
Cứ như vậy đi loanh quanh một vòng, đã đến giờ ăn, những người nông dân ra đồng từ sáng sớm lục tục trở về dùng bữa sáng. Ba mẹ con Mị nửa chặng sau nhặt được hai cái ki cũ sắp hỏng, cũng trở về nhà.