Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Lý Khôi cũng không muốn khiến không khí trở nên trầm xuống, cười nói: “Lần lượt còn sẽ có người trở về, chiếu thư ban xuống đã một thời gian rồi, người có ruộng đất chưa bán đại đa số đều sẽ về, cho nên muốn tìm đồ vật vẫn nên thừa dịp hiện tại, càng muộn càng khó tìm được đồ tốt gì.”

Hắn đối tình huống trong thôn quen thuộc, rất nhanh đã dẫn ba mẹ con tới trước một chỗ phòng ốc, nói: “Nơi này đi, nhà hắn rời đi muộn hơn các ngươi chút, cũng bán ruộng đất để cả nhà đến đất Thục, không có mấy chuyện vớ va vớ vẩn, không có ruộng đất nên cũng chưa chắc sẽ trở về. Ngươi tự đi vào bên trong nhìn xem có gì có thể dùng tạm hay không, chẳng qua muốn tìm nồi đất hoàn hảo là không có rồi.”

“Được, đa tạ Trần lý khôi.” Mị trong lòng rõ ràng, trong thôn vốn có hai mươi hai hộ ở lại trấn giữ, nồi đất bát sứ hoàn hảo không tới lượt nàng nhặt, dù sao đồ vật này không phải vĩnh viễn dùng không hỏng, đồ tốt sớm bị người lấy về nhà cất, về sau bất kể là nhà mình dùng hay là đổi tiền, lương thực, vải vóc đều dùng được. Lúc này nếu muốn ở trong thôn tìm được nồi đất bát sứ hoàn hảo, nàng ngược lại còn không dám mang về nhà.

Trần Lý Khôi gật gật đầu, lại chỉ ba chỗ viện khác ở hai bên đường này cho nàng xem: “Bên này nếu không tìm đủ, mấy nhà kia cũng có thể đi xem, bên trong hẳn là cũng có chút đồ vật có thể dùng. Nông cụ trong thôn không tìm thấy thì sau này vào trong hương mua đi.”

“Được.” Mị đáp lời, nghe Trần Lý Khôi nói tới chuyện mua sắm, lại hỏi: “Trần công, ta muốn hỏi ngoài thôn gần đây có quan điền cho thuê không? Địa tô mấy thành?”

“Có, năm nay vừa hạ ân trạch, ruộng đất nhà mình mười lăm thuế một, người thuê ruộng thì bốn thành.” Trần Lý Khôi nhìn Mị cùng hai đứa nhỏ đứng bên người nàng, hỏi nàng: “Ngươi muốn thuê bao nhiêu?”

Mị cắn răng, nói: “Không nhiều, ta một người nhân lực cũng có hạn, ta tính toán thuê cái mười mẫu, tám mẫu trồng lương thực, hai mẫu trồng dâu gai, nuôi tằm dệt vải tích gai, vườn tược trồng rau, nuôi gà vịt, như thế miễn cưỡng cũng có thể duy trì cuộc sống.”

Trần Lý Khôi thầm nói đây là thật miễn cưỡng. Mười mẫu đất, một phụ nhân như nàng muốn làm hết việc, còn phải dệt vải tích gai, đây chính là cố gắng chống đỡ; thuê đất nộp tô thuế còn phải duy trì cuộc sống, này càng miễn cưỡng. Nhưng mà nếu nhiều hơn đúng là làm không nổi, ngay cả người có thể giúp đỡ cũng không có. May mà hiện nay quan điền đại đa số mấy năm không có người canh tác, chọn đất tốt một chút, mấy năm đều không cần nghỉ canh, bằng không sẽ càng gian nan hơn chút.

Nhìn ba cô nhi quả phụ này, Trần Lý Khôi ngược lại giúp bọn họ suy nghĩ mấy phần, nói: “Vậy chờ ít ngày nữa liền quyết định chuyện này, ở hương bộ làm xong tất cả thủ tục, nhân lúc còn sớm, đất có thể chọn nhiều, ta cùng Điền Điển thương lượng một chút, tìm người quen nhờ vả, cố gắng chọn cho ngươi đất tốt ven kênh, dễ tưới tiêu, có thể nhẹ bớt mấy phần, thu hoạch cũng tốt hơn chút.”

Đây lại là chiếu cố rất lớn, cũng chỉ có thừa dịp hiện nay người trở về còn không nhiều, tranh thủ giành trước, trượng phu đã mất của Mị vốn là hương lão, người tuy không còn, nhắc tới vẫn còn một hai phần tình nghĩa, Trần Lý Khôi mới dám hứa lời như vậy.

Mị mừng rỡ, lập tức mang theo hai đứa nhỏ cúi người thật sâu với Trần Lý Khôi: “Như thế, đa tạ Trần công chiếu cố.”

Trần Lý Khôi khoát tay: “Đi đi, ta cũng nên ra ruộng làm việc rồi.”

Tự thân đi trước.

Mị làm xong một chuyện lớn trong lòng, giữa lông mày đều là ý cười, đợi Trần Lý Khôi đi xa, tìm cành liễu cầm trên tay dùng để gạt cỏ, lúc này mới dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong tìm kiếm. Cũng không vào nhà chính của người ta, mục tiêu rõ ràng, chỉ vào gian bếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)