“Được chứ, ta đến chính là để nói chuyện này với a mẫu con.”
“Vậy bán được bao nhiêu tiền ạ?” Cô bé chống tay lên bàn, người nhoài về trước, mắt sáng rực nhìn Phùng Sán, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Đây chính là khoản thu nhập đầu tiên mà các nàng có thể có được sau khi hồi hương!
Phùng Sán nhìn vẻ mặt của cô bé, cũng không vì đây là đứa trẻ sắp lớn mà đợi Mị tới rồi mới nói, ngược lại khá kiên nhẫn, nghĩ đến kích thước cây dâu từng thấy ở sân sau nhà Nô Nô, ước lượng rồi nói: “Cây dâu nhà con được năm năm rồi nhỉ? Dâu năm năm, vì thường xuyên cắt tỉa nên thân chính không cao, gỗ chặt gốc thì một cây được trăm tiền.”
Lúc Mị bưng khay gỗ từ nhà bếp đi ra cũng vừa hay nghe được câu trả lời mình muốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây