Nô Nô trước khi ngủ còn mượn chút ánh sáng cuối ngày cảm thán: “A mẫu, nhà chúng ta thật đẹp, mái nhà thật cao, giường cũng lớn.”
Mị nghe vừa buồn cười vừa đau lòng, kỳ thật căn nhà này ba năm không có người ở, tường da phong hóa bong tróc, chuột già đào hang, sâu bọ làm tổ, cỏ tranh trên mái nhà chỉ sợ đã cao nửa thước, rất là tàn tạ. Nhưng so với lều cỏ trong ruộng, ai có thể nói không đẹp.
Hai tỷ đệ ở trên giường đùa nghịch một hồi, lại líu ríu nói chuyện một lát, trời hoàn toàn tối đen, mí mắt trên dưới cuối cùng bắt đầu đánh nhau, không bao lâu liền im bặt.
Ban đêm Hoan Nhi không đi lại nhiều quả nhiên đau đến ngủ không yên, Mị cũng không dễ chịu, ngược lại Nô Nô không hay đi lại, không biết có phải mệt nhọc hay không, ngủ rất say, vô cùng ngọt ngào.
Có lẽ là đi đường quá mệt, hoặc là cuối cùng cũng về đến nhà tinh thần thả lỏng, ngày thứ hai ba mẹ con đều ngủ muộn, mặt trời mọc mới tỉnh. Cũng may không có việc gì gấp, Mị tự mình dậy, dùng cái bát vỡ lấy chút nước sạch, mới gọi đôi nhi nữ tỉnh dậy.
Nô Nô xoa đôi mắt ngồi dậy, Mị nghĩ hôm nay không cho nàng mang giày cỏ, cũng không cho ra ngoài chạy, cứ ở trong nhà dưỡng chân. Kết quả sờ bàn chân con gái xem, mụn nước hôm qua sưng đỏ vỡ ra, hôm nay nào còn bộ dáng sưng đỏ, thế mà đã tốt được năm sáu phần. Không khỏi trợn mắt há mồm.
Sáng sớm bị sờ bàn chân xem, Nô Nô cười khúc khích, thấy Mị thần sắc cổ quái, nàng tự mình ôm bàn chân mình lại gần xem, vui vẻ cười ra tiếng: “Ta đã nói không đau lắm mà.”
Mị: “...”
Con bé này một thân da thịt sinh ra nõn nà, ai biết lại là đồ cứng cỏi? Như vậy cũng lành quá nhanh.
Nghĩ lại cũng đúng, ở trong ruộng ba năm, cảm lạnh cũng chưa từng bị qua. Trong khi có trẻ con chết non, lại trải qua đói kém dịch bệnh, cũng cần có thể chất tốt như vậy mới bình an đứng vững. Mị nghĩ đến đây trong lòng niệm một câu Thanh Đế phù hộ, lại cảm tạ chư phương thần linh, lúc này mới cười sờ sờ gò má Nô Nô: “Vậy thì đứng dậy, a mẫu mang con và Hoan Nhi đi tìm bảo bối.”
Nghe được muốn tìm bảo bối, hai tỷ đệ một trận reo hò, bản thân nhanh như chớp từ trên giường leo xuống, xỏ giày cỏ vào liền chạy ra ngoài. Bị nương giữ lại, chải tóc cho hai tỷ đệ, lại lấy ba khối khăn bông một lớn hai nhỏ mà hai người ngày thường chuyên dùng để đánh răng rửa mặt đem đi giặt sạch, sau khi đánh răng rửa mặt kỹ càng xong, lúc này mới mặc cho hai người tung tăng chạy ra ngoài.
Cái gọi là tìm bảo bối, kỳ thật chính là ở trong thôn tìm chút đồ dùng trong nhà có thể dùng. Không nói khác, ngay bữa sáng hôm nay còn chỉ tìm nồi gốm nồi đồng mới làm được.
Lý Khôi mỗi ngày bình thường sẽ đi đến trường học bên phải cổng thôn, dựa theo trước kia phải nhìn dân làng nên ra ngoài làm việc đều ra ngoài rồi mới bận việc khác, đây là chức trách của Lý Khôi. Mị dắt hai đứa nhỏ đến chỗ cổng thôn, quả nhiên thấy Lý Khôi và người giữ cổng đều ở đó.
Dẫn hai đứa nhỏ hành lễ, mị nói ra ý đồ của mình.
Trần Lý Khôi nghe xong hiểu rõ.
Cái nồi niêu bát đũa sạch sẽ kia, cái gọi là sạch sẽ, hắn tự nhiên biết là có ý gì, dứt khoát đích thân dẫn người đi.
Mị cũng là đến lúc này mới có cơ hội ở trong thôn đi một vòng.
Trần Lý Khôi biết nàng mấy năm chưa về, dọc đường cũng cùng nàng nói chút tình huống trong thôn, “Trong thôn hiện nay người ít, ngay cả nhà các ngươi tổng cộng cũng chỉ có hai mươi bảy hộ.”
Con số này là làm người ta rất kinh ngạc, bởi vì thôn Vân Dương tuy nói gần núi, nhưng cũng coi như là một thôn lớn, vốn dĩ có một trăm hai mươi lăm hộ dân làng, nay lại chỉ còn hai mươi bảy hộ?
Có thể ngẫm lại từ cuối Tần loạn khởi những năm này rốt cuộc chết đi chạy trốn bao nhiêu người, liền lại không thấy kinh ngạc.