Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Lại nghe thấy nương nàng nói: “Chỉ là nghịch ngợm, không đáng khen, Trúc Sinh nhà ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều.”

Lời là vậy, nhưng giọng nói tràn đầy ý cười.

Nô Nô rất cao hứng, thừa dịp người lớn không có ở đây, mang theo Hoan Nhi liền tiến vào nhà chính. Trong nhà một dãy hai gian, chỉ có một gian phòng ngủ được thu dọn, nàng gan cũng lớn, một gian khác cũng đẩy cửa đi vào xem. Lại từ nhà chính chuyển đến phòng bên cạnh, nhà kho, nhà bếp, nhà để củi, tuy chỉ đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết, Hoan Nhi phủi phủi một lớp bụi dày, hai đứa nhỏ lại là nhìn đâu cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Hóa ra nhà chúng ta giàu như vậy!”

Mị vừa trở về liền nghe hai đứa nhỏ hưng phấn kêu la, nghĩ thầm đúng là không biết ưu sầu, so với lều cỏ trong ruộng, chẳng lẽ không cảm thấy có nhiều gian phòng như vậy là giàu có tột đỉnh sao?

Ba mẹ con chia nhau ăn nửa ống trúc cơm đậu, loại ống trúc nhỏ nhắn, nửa ống trúc phỏng chừng chỉ lớn hơn nắm tay đứa nhỏ một chút.

Dùng cơm xong, nước trong nồi mượn được cũng đã nóng, Mị liền múc nước nóng vào chậu gỗ, để Nô Nô đang hưng phấn líu ríu không ngừng bên cạnh giường, cẩn thận giúp nàng cởi giày cỏ xuống.

Đôi chân nhỏ bé nổi lên chừng sáu cái mụn nước, trong đó ba cái đã vỡ, khó trách đoạn đường sau này đau đến như vậy.

Như vậy cũng không tốt trực tiếp ngâm nước nóng, Mị lấy ba miếng khăn gừng ném vào nước nóng ngâm, lại vớt ra vắt khô đắp dày lên chân Nô Nô.

Hoan Nhi ngồi xổm một bên nhìn, chu mỏ, hít hai hơi, giống như mụn nước mọc trên chân nó: “A tỷ có đau không?”

Nô Nô lại là vui vẻ: “Vừa rồi rất đau, đau đến ta muốn khóc, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Mị chỉ cho rằng nàng nói đắp nóng có tác dụng, đắp chân đắp cẳng cho nàng càng thêm tỉ mỉ, vừa đắp vừa xoa nắn, vừa nói: “Ta vừa rồi xem qua, khung cửi trong chái nhà phụ nhà chúng ta vẫn còn, mấy ngày này a mẫu ra ngoài tìm xem có cây gai cây đay nào không, hái một ít về, đợi xe thành sợi dệt thành vải sẽ cho hai tỷ đệ các ngươi làm một đôi giày vải đay, so với giày cỏ mềm mại hơn.”

Nói cho cùng là đau lòng, cũng có vài phần hối hận.

Trần Trung mấy năm nay kỳ thật cũng cho nàng vài lần vải vóc, chỉ là nàng nghĩ ngợi để dành chút vốn liếng, trừ bỏ quần áo vải vóc cần thiết, còn lại một chút đều lén nhờ người làm công có thể ra khỏi điền trang giúp nàng đổi thành tiền cất đi. Nô Nô còn nhỏ, bình thường ở trong điền trang cũng không có gì làm, nguyên bản còn không cảm thấy, giờ thấy con trẻ chịu khổ như vậy, làm nương có ai không đau lòng.

Nô Nô được Mị xoa bóp thoải mái, hưởng thụ mà kêu rên, nghe được nương nói muốn làm giày đay, biết đó là đồ vật quý giá, cả điền trang trừ bỏ lão Tô đầu lo liệu việc vặt, nàng chưa thấy qua người nào mang giày đay, liền lắc đầu: “A mẫu, ta không đau lắm, cũng không phải ngày nào cũng đi nhiều đường như vậy, giày cỏ cũng rất tốt, mọi người đều mang.”

Nói một tràng dài như vậy, thoải mái đến đôi mắt cũng không mở ra, đợi từ bàn chân đến bắp chân đều được xoa nắn ấm áp một lượt, thoải mái nằm xuống bên cạnh giường, Mị mới đổ thêm chút nước nóng vào, lúc này mới đến lượt Hoan Nhi cũng hưởng thụ một phen.

Hai tỷ đệ coi đây là trò chơi, tự mình ngâm xong, còn hầu hạ nương một hồi, bốn bàn tay nhỏ căn bản không có chút lực, cũng xoa bóp đến Mị mày cong mắt cười, sai sử bên trái bên phải, trên một chút, dưới một chút, vô cùng thích thú. Đợi cuối cùng đổ nước đi, đem đồ vật mượn được trả lại, cửa từ bên trong đóng lại, Mị lấy ra áo vải lót cỏ tranh trong tay nải, ba mẹ con mới nằm xuống giường gỗ cứng, cuối cùng cũng yên ổn nghỉ ngơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)