Cảnh tượng nhìn thấy ban ngày lại hiện về trước mắt, Nô Nô lại cảnh giác lùi thêm mấy bước.
Phùng Sán cuối cùng cũng hiểu ra, nhìn Ác Ly rồi lại nhìn Nô Nô, “Nô Nô sợ rắn?”
Hai vai Ác Ly rũ xuống, gật đầu.
Phùng Sán lại bật cười, nhìn Nô Nô: “Hiếm thấy nha, còn có thứ ngươi sợ sao? Vậy gọi a mẫu ngươi ra nhận đi, ngươi không dám ăn, a mẫu ngươi và Hoan Nhi chắc sẽ ăn.”
Nô Nô vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện, sợ là một chuyện, thịt đương nhiên là đồ tốt, a mẫu cô bé cần bồi bổ nhất nên cũng chẳng hề khách sáo: “Cảm ơn Phùng thúc phụ, vậy Phùng thúc phụ ngài đợi một lát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây