Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Tây Hán

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Mị cũng vậy, nàng cười nói: “Gặp được ngươi thật tốt.”

“Ta cũng vậy, mấy ngày trước mới trở về có đi một vòng trong lý, người không nhiều, Mị, ngươi từ đâu trở về?”

Mị không giấu giếm, nói: “Năm Hán thứ hai đói kém, ta bán mình cho điền trang của phú hộ ở huyện bên làm tá điền, nghe nói thiên tử ban chiếu thư, hôm nay mới trở về.”

Ngu ngẩn ra, Mị từng là tân phụ mà nàng ấy hâm mộ nhất trong lý, bởi vì gả tốt. Chỉ là sau này mẹ chồng nàng dâu khó ở, cãi nhau ầm ĩ không ra làm sao, trượng phu lại quá hiếu thuận... Sự hâm mộ đó liền biến thành đồng tình. Nhưng nữ tử xinh đẹp rực rỡ như vậy, nàng ấy không thể nào ngờ được lại lưu lạc đến mức làm tá điền cho người khác. Nhất thời nghẹn ngào, không biết nói gì.

“A mẫu, a mẫu ——”

Từ xa có tiếng trẻ con gọi, Ngu thấy Mị nhìn qua, nàng ấy nhìn theo tiếng gọi, thấy là hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đứa nhỏ không biết, đứa lớn tuổi tác lại nhận ra.

“Đó là Nô Nô nhà ngươi?”

Mị cười gật đầu.

Ngu vội nói: “Vậy không làm lỡ của ngươi, mau đi đi, ngày mai đến nhà nói chuyện.”

Vừa dứt lời, Nô Nô bên kia đã chạy ngược lại, nhìn thấy nương qua đây mới dừng lại, vẫy tay từ xa, hưng phấn hỏi: “A mẫu, đây là nhà chúng ta phải không?”

Tiếng trẻ con vui vẻ khiến một hai nhà hàng xóm trước sau thò đầu ra xem, nhưng vì không cùng một ngõ, cũng không chào hỏi. Mị đi tới trước cửa nhà mình, hai đứa trẻ không biết tìm đâu ra hai cành lau, đập loạn xạ vào đám cỏ dại mọc um tùm trong sân, nhìn thấy nương qua liền vui vẻ gọi: “A mẫu, nhà có hàng rào gỗ bao quanh này đều là của chúng ta sao? Nhà ta có nhiều nhà vậy sao?”

Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua liền biết là thật.

Thần tình Mị có chút hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào căn nhà đã rời xa ba năm. Củi xiêu vẹo, đinh cuốc đáng tiền, nàng cũng biết người vừa đi là không giữ được, năm đó mang theo bên người, nay cửa nhà mở toang, trong sân một mảnh hoang tàn.

Mị đứng bên đường, vẫn có thể nhìn thấy ngày xưa, ấm áp có, mà đau khổ còn nhiều hơn. Chỉ là cố nhân đã mất, lão thái thái gây chuyện kia nay cũng chẳng liên quan gì đến nàng, càng không biết đã trốn chạy đến nơi nào. Mấy năm tôi luyện, trái tim nàng sớm đã chai sạn, sẽ không giống như trước kia vì những người như vậy mà ảnh hưởng tâm tình của mình. Lúc này mới giãn mày cười, “Đúng vậy, đây là nhà chúng ta.”

Hai đứa trẻ reo hò một tiếng liền vui vẻ chạy tứ tung.

Mị vừa định vào sân, phía sau Ngu cùng cha mẹ chồng nàng ấy và phu quân đến, người mang cuốc mang liềm, người bưng chậu đất khăn vải, cha chồng nàng ấy là Điền Ông trong tay còn ôm bảy tám bó củi lớn đã bổ, sau lưng còn có một đứa trẻ gầy gò khoảng bảy tám tuổi, ôm một bó lớn cỏ ngải khô.

“Cha mẹ chồng ta nghe nói ngươi dẫn theo con trở về, nhìn trời đã tối, chỉ sợ ngươi không kịp thu dọn, chúng ta qua đây giúp một tay.” Ngu nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)