Trong khoảnh khắc này, hắn thậm chí còn nhớ đến những chuyện muội muội từng kể: nhà chồng khó chiều, trượng phu ngu hiếu, gia sản bị chiếm đoạt, chiến loạn, đói kém, phải bán mình làm điền nô... Tất cả những điều đó sao có thể trùng khớp với người trước mắt được?
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, cái ngẩn người ban nãy cũng chỉ là một thoáng, trong ánh mắt chỉ còn lại đôi ba phần dò xét, Phùng Sán vừa nhận ra đã vội thu lại.
Nô Nô vẫn canh cánh câu hỏi lúc nãy của mình, Phùng Sán và Ác Ly đều chưa trả lời cô bé. Ác Ly giọng không tốt, tạm thời không nói được, vậy chỉ có thể hỏi Phùng Sán. Lúc này cô bé mới nhớ ra mình còn chưa biết gọi người ta thế nào, bèn quay sang hỏi mẫu thân: “A mẫu, con nên gọi hàng xóm bên trái thế nào ạ? Là bá phụ hay thúc phụ?”
Người lớn tuổi hơn cha mình thì gọi bá phụ, người trẻ tuổi hơn cha mình thì gọi trọng phụ hoặc thúc phụ.
Hai chữ “trọng phụ” lại dễ gợi nhớ đến Trần Trung quá, nên Nô Nô bỏ qua luôn, chỉ phân vân giữa bá phụ và thúc phụ không biết nên gọi thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây