Tạ Dực vung rìu, bổ mạnh vào gốc cây, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, trên núi thỉnh thoảng vang lên tiếng ve kêu, Tạ Dực liếc nhìn Cừu Ân bên cạnh, chắp tay nói: “Vậy thì làm phiền Cừu Bách hộ rồi, nếu sau này Tạ mỗ có thể trở về kinh thành, nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay của Bách hộ.”
Cừu Ân thụ sủng nhược kinh, theo bản năng muốn đỡ lấy tay Tạ Dực, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, hắn ta liền dừng lại: “Công tử đừng nói vậy, thuộc hạ sao có thể nhận nổi, đây đều là chuyện thuộc hạ nên làm.”
Tạ Dực mỉm cười: “Tạ mỗ còn một chuyện nữa, cũng cần Cừu Bách hộ giúp đỡ.”
“Công tử cứ nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây