Tạ Dực vốn dĩ đã trắng trẻo, trên trán lại rịn một lớp mồ hôi mỏng, Khương Vãn còn tưởng hắn bị bệnh, vội vàng đưa tay sờ trán hắn: “Chàng không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không?”
Dựa vào người Khương Vãn đứng vững, Tạ Dực nhìn nàng bằng ánh mắt u oán, trông rất đáng thương: “Ta không sao, chỉ là bụng đói cồn cào, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khỏe.”
Khương Vãn lập tức thu hồi vẻ mặt lo lắng, buông tay ra, xoay người không thèm nhìn hắn nữa.
Sau đó, nàng lạnh lùng nói: “... Còn giả vờ nữa thì nhịn đói thêm hai bữa.”
****
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây