Một đêm trôi qua, Khương Vãn chỉ ăn tạm vài quả dại hái được trên núi, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ, nếu không nghỉ ngơi, nàng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
Khương Vãn không dám chậm trễ, định bụng tiến lên xin chút nước uống và đồ ăn, tốt nhất là có thể hỏi thăm xem đây là đâu, làm sao để quay về Mã gia thôn.
Nàng đi đến nhà nữ nhân vừa mới ra ngoài gánh nước kia, gõ cửa hai tiếng: “Xin lỗi.”
Chưa đầy một lúc sau, cửa hé mở một khe hở, lộ ra gương mặt lạnh lùng của nữ nhân kia, chính là người vừa mới đi gánh nước.
“Xin chào...” Khương Vãn vừa mới lên tiếng, chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, cửa đã bị đối phương đóng sầm lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây